Old school Swatch Watches
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212521

Bình chọn: 10.00/10/1252 lượt.

ứng tự nhiên khi bị đau đớn. Cô chỉ lo lắng không biết Vu Vũ đã đi bao xa rồi.

“Cậu đừng có mà dọa tớ, cùng lắm thì tớ sẽ đưa cậu đến phòng y tế.”

Cát Niên lắc đầu, tiếp tục tiến về phía trước, cảm giác như có ai đó giữ tay cô lại.

“Cậu làm gì thế? Đi, đi đến phòng y tế.”

Trong lúc vội vàng, cô gạt cánh tay đó ra.

“Xin lỗi mà, có được không?” Người đó lại nói.

“Xin cậu đấy, làm ơn đừng cản đường tớ nữa được không?”

Cát Niên lấy tay gạt dòng nước mắt, tiếp tục chạy về phía trước, trong lòng cô thầm mong, Vu Vũ, đi chậm một chút có được không, đợi tớ với.

Cô ôm vết thương đau như bị lửa đốt, cứ thế chạy đuổi theo, tất cả người và cây xung quanh đều trở nên mờ ảo. Cô chạy một mạch đến cổng trường nhưng hình như cô đã đến chậm một bước, Tiểu hòa thượng của cô không biết đã đi đâu mất rồi.

Cát Niên nghẹn ngào, vết đau trên đầu khiến cô khóc như mưa.

Mọi người đều nói, bị chấn thương ở đầu sẽ gây ra ảo giác, quả nhiên là như vậy, cô khóc không thành tiếng, hình bóng đã đi xa khuất lại dần dần trở nên to hơn, quay lại bên cạnh cô.

“Cát, Cát Niên… tại sao cậu lạ khóc thế?” Ảo giác lại còn có cả tiếng nói, hơn nữa là tiếng nói lo lắng ngơ ngác quen thuộc.

“Tại sao cậu lại quay lại?” Cát Niên ngốc nghếch hỏi.

“Tớ nhớ là còn phải đưa cho cậu cái này… nhưng vấn đề là tại sao cậu khóc vậy?”

Tiểu hòa thượng của cô rút một chiếc lá từ trong túi ra, đó là một chiếc là dày, bên trên vẫn còn một lớp lông tơ mỏng. Cái này thì Cát Niên biết, đó là lá cây tỳ bà.

“Lúc nãy tớ quên không nói với cậu, cây tỳ bà của cậu lớn rất nhanh. Nếu may mắn thì tháng Năm năm sau có thể ra quả đấy. Đây là chiếc lá đẹp nhất, tớ cũng không nỡ hái nó đâu nhưng mà cậu giữ nó đi.”

Cát Niên đặt chiếc lá vào lòng bàn tay, cô cười trong nước mắt.

“Có phải có ai bắt nạt cậu không, tại sao cậu lại khóc?”

Cát Niên lắc đầu.

Vu Vũ không thể chịu đựng nổi: “Cậu hãy xem lài bộ dạng của mình đi, tớ không biết phải mô tả thế nào nữa.”

“Vu Vũ tại sao mặt cậu lại bị thương… cả tay nữa? Cậu đánh nhau với ai à?”

Lúc này Cát Niên mới nhìn kỹ Vu Vũ, cậu ấy vốn không phải là người thích đánh nhau.

Vu Vũ nhìn vết thương trên cánh tay mình, trả lời qua quýt: “Vết thương nhỏ ý mà, Cát Niên, tớ không muốn bị người khác bắt nạt nữa, tớ cũng không muốn nhẫn nhịn thêm nữa. Tớ có quen vài bạn trong trường, bọn họ lớn hơn tớ một, hai tuổi, rất quan tâm đến tớ, và cũng rất nghĩa khí, tớ cũng không để ai bắt nạt cậu nữa đâu.”

“Bạn? Nghĩa khí?” Cát Niên nhắc lại những lời này, cô bỗng cảm thấy lo lắng một cách vô cớ. Vu Vũ đã có bạn khác, đáng lẽ ra cô phải sớm đoán được điều này mới phải, trước đây cậu ấy cô đơn đến như vậy, chỉ vì lòng ích kỷ của mình mà để cậu ấy tiếp tục cô đơn thì chẳng phải tàn nhẫn quá hay sao. Nhưng mà những người đó là người thế nào, sao lại suốt ngày lôi cậu ấy đi đánh nhau?

“Vu Vũ, bọn họ…” Nỗi lo lắng hiện lên trong mắt Cát Niên.

Dường như Vu Vũ biết là cô định nói gì, cậu tìm cánh đánh trống lảng, cố tìm những chuyện mà Cát Niên thấy hứng thú.

“Biết đâu có ngày võ công của tớ giỏi rồi, thì sẽ không bị thương nữa đâu. Cát Niên, tớ nhớ là có lần cậu nói cho tớ về loại quyền gì ý nhỉ, à, loại võ công rất lợi hại mà luyện rất nhanh tên là gì nhỉ… tớ nghĩ mãi mà không nhớ ra.” Vu Vũ gãi đầu nói.

Cô bé ngốc nghếch Cát Niên quả nhiên bị đánh lạc hướng.

“Là Thất thương quyền.” Cô khịt mũi thật thà trả lời Vu Vũ. “Do Mộc Linh Tử của phái Không Động sáng lập ra, Kim Mao Sư, Vương Tạ Tốn chính là dùng loại võ công này đê giết chết Không Kiến đại sư của Thiếu Lâm Tự. Một thế quyền có bảy loại công lực khác nhau, Kim Dung nói, trong con người có âm có dương…”

Vu Vũ cười cắt ngang lời Cát Niên: “Đúng rồi, chính là cái này, đợi tớ kiếm được quyển sách bí truyển này rồi luyện thành thì sẽ không còn bị thương nữa.”

Cát Niên biết cậu đang tìm cách làm cho mình vui, cô bật cười nhưng lại làm vết thương trên đầu nói đau, cô méo xêch mồm rồi lại cố chịu đựng.

“Tớ về trước đây, lần

sau tớ sẽ tới tìm cậu, để cậu xem kỹ thuật của tớ có tiến bộ không.”

“Vu…” Cát Niên đã nói tạm biệt rồi, nhưng lại nhớ ra một số chuyện, lần sau nhất định phải nói cho Vu Vũ biết, Thất thương quyền không phải là loại võ công tốt.

Trong sách có viết: Thất thương quyền, tốc thành. Nhất luyện thất thương, tiên thương kỷ, hậu thương nhân.

Cho anh nhìn về em – chương 26

Chương 26: Thiếp ở phía Nam Vu sơn

Giống như thói quen xem sách, đọc thư, nhìn người của cô từ trước đến nay, cô luôn giải thích mọi chuyện theo cách riêng của mình, còn những ý tứ ẩn chứa sau mặt chữ thì có gì là quan trọng chứ.

———-

Mắt nhìn theo bóng Vu Vũ khuất dần, Cát Niên sực nhớ ra chuyện đã đưa xe đẩy cho Khiết Khiết trong lúc vội vàng. Cô không thể để một công chúa xinh đẹp như vậy thay mình đổ rác được, vì thế cô vội vàng quay trở về chỗ cũ, khi đi qua sân bóng mà vừa nãy cô bị “trúng chiêu”, không ngờ có rất nhiều người đang tụ tập ở đấy, tất cả các cặp mắt đều hướng về một mục tiêu, mà mục tiêu đó hình như lại là cô – người đang đi tới gần.

Cát Niên càng bước càng thấy do dự, c