
gian xa nhau, Cát Niên không lúc nào là không nhớ đến Vu Vũ, nhưng khi cậu đột nhiên đứng trước mặt, cô lại không biết phải làm thế nào, trong lòng vui quá khiến cô không biết phải nói gì nữa, ngoài việc cười ra, cô không biết làm gì cả.
“Trông cậu vẫn khỏe. Thế là tốt rồi.” Vu Vũ gảy lưỡi rồi cười nói. “Thôi, tớ phải vê đây, cậu làm vệc tiếp đi.”
“Về á? Ồ… được.” Cát Niên bỗng dưng cảm thấy thất vọng, nhưng cô cũng không biết mình phải nói gì nữa, chỉ biết gật đầu.
Vu Vũ vẫy tay chào Cát Niên rồi quay lưng đi mất. Cát Niên ngây người nhìn theo hình bóng cậu, tay vẫn không rời khỏi chiếc xe đẩy, cô nghĩ bộ dạng cảu mình lúc nãy chắc chắn là ngốc lắm.
“Tạ Cát Niên, ở đây còn rất nhiều lá cây cần vứt đi này!” Các bạn trong lớp giục cô.
Cát Niên như chợt tỉnh giấc mộng, cô vội vàng đẩy xe lại. Trần Khiết Khiết ở phía bên kia đã quét lá cây thành đống và đổ len xe. Lá cây không nặng nhưng rất chiếm diện tích, chẳng mấy chốc đã đầy ắp cả xe. Cát Niên đẩy xe về phía khu đổ rác, Trần Khiết Khiết bỏ chổi xuống, chủ động cùng Cát Niên đẩy xe rác.
“Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, mình tớ làm cũng được mà.” Cát Niên ngại ngần nói.
Trần Khiết Khiết nở một nụ cười thân thiện với Cát Niên: “Không sao đâu, đẩy xe rất thú vị… Tạ Cát Niên, người lúc nãy là bạn học cũ của cậu à?”
Cát Niên quay sang nhìn Khiết Khiết nhẹ nhàng đáp: “À, đó là, đó là… bạn… của tớ.”
Cô cảm thấy dùng hai chữ “bạn học” không chính xác lắm đối với quan hệ giữa cô và Vu Vũ, nhưng khi nói đến chữ “bạn”, khuôn mặt cô bỗng dưng ửng hồng lên. Đối với những cô bé ở độ tuổi này thì “bạn” là một từ rất nhạy cảm, đặc biệt là khi đối phương lại là bạn nam cùng tuổi. Cát Niên không biết Trần Khiết Khiết sẽ nghĩ như thế nào, hừ, đằng nào thì cũng không quen nhau lắm, cô cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì.
Trần Khiết Khiết không hề tỏ ra kinh ngạc, mà ngược lại cô tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Là thế à? Hay ghê. Nói thật, hình như tớ đã từng gặp cậu ý ở đâu đó rồi thì phải.”
“Chắc không phải đâu… bãi rác sao xa thế nhỉ?”
“Bọn mình vừa đi vừa nói chuyện sẽ không còn cảm thấy xa nữa. Tạ Cát Niên, bạn cậu đến đây để thăm cậu à? Sao mới nói được mấy câu đã đi rồi thế?”
Sự buồn bã của Cát Niên đã bị lời nói vô tư của Khiết Khiết làm cho bừng tỉnh, đáng lẽ cô có rất nhiều điều muốn nói với Vu Vũ, thế mà lúc đó tại sao cô lại chỉ biết cười một cách ngốc nghếch chứ?
Trần Khiết Khiết không hề chú ý đến sự thay đổi thái độ của người đứng bên cạnh mình, cô tiếp tục nói: “Tay cậu ấy cầm vợt cầu lông, chắc là cậu ấy chơi hay lắm nhỉ? Dạo này mình cũng đang học đánh cầu lông, nếu có thời gian bọn mình có thể đánh cầu lông cùng nhau không?”
Bỗng nhiên Cát Niên đứng sững lại không nhúc nhích.
“Mình chỉ nói thế thôi, cậu đừng để bụng nhé…”
Trần Khiết Khiết còn chưa nói hết, Cát Niên bỗng dúi tay cầm của chiếc xe đẩy vào tay cô.
“Xin lỗi cậu, tớ có chút việc gấp, phiền cậu đẩy giúp tớ được không?” Lời cô vừa dứt thì người cô cũng đã tiến đưuọc một đoạn cách xa đó rồi, nghĩ thế nào cô lại vội vàng quay người lại khom lưng làm động tác xin lỗi. “Xin lỗi nhé, tớ sẽ về ngay.”
Không thể để Vu Vũ đi như thế được. Ruột gan như thiêu như đốt, cô đuổi theo hướng mà Vu Vũ vừa đi khỏi, cậu ấy đã đi được một lúc rồi, liệu đã ra khỏi cổng trường chưa nhỉ?
Chạy qua bãi cỏ của tòa nhà thực nghiệm, bên ngoài hành lang, ngoài sân bóng, đâu đâu cũng thấy các bạnđang quét dọn, một số bạn nam vừa làm vừa cười đùa với nhau, Cát Niên có vẻ như đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở phía cuối hành lang, nhưng do bị ngăn cách bởi quá nhiều người nên cô không thể chạy nhanh được.
Đã hơn một học kỳ rồi mà cô mới chỉ gặp Vu Vũ có một lần. Bình thường phải đi học, đến cuối tuần lại có bao nhiêu việc ở nhà thì gặp Vu Vũ vào lúc nào đây? Sao cô lại vô dụng như thế, giống như một con heo đất, bình thường ngày nào cũng gom góp tiền, gom đầy ụ lên, thế nhưng đến lúc quan trọng, lại không sao lấy ra được. Lao động cũng là nhiệm vụ do nhà trường phân công, cô không thể đi xa quá được, hình bóng Vu Vũ dần dần nhỏ lại, hai mắt của Cát Niên hoe đỏ.
Đúng vào lúc Cát Niên sắp đi hết sân bóng, bỗng có một tiếng “binh”, không biết vật gì từ đâu bay đến rơi trúng vào đầu Cát Niên. Cảm giác bị va đập mạnh qua đi, tiếp theo là cảm giác đau rát như bom nổ, sau lưng cô là những tiếng gọi to nhỏ, tiếng huýt sáo của các bạn trai, tiếng hét, tiếng cười thầm… loạn hết cả lên.
Cát Niên bất ngờ bị đập vào đầu, cô ôm vết thương ngơ ngác quay đầu lại, cnahj chân cô là một chiếc chổi cán dài.
“Ô hô, thảm rồi, thảm rồi, đúng là có người trúng chiêu rồi.”
“Là ai ném vậy? Có phải là cậu không? Hà hà…”
“Đó là ai thế, cậu đánh trúng ai thế?”
“Đã bảo là đừng có đẩy tớ mà.”
“Đừng cười nữa, hình như cô bé đó khóc rồi, có vẻ như mình gây họa thật rồi.”
“Hàn Thuật, hình như đó là chổi của cậu.”
“Hay là đi xin lỗi đim thầy giáo mà đến là tiêu đấy.”
Trong dòng nước mắt nhạt nhòa, Cát Niên thấy có người bước đến cạnh cô và nói: “Tại sao cậu lại đen đủi thế? Đau thật à?”
Thực ra Cát Niên không hề muốn khóc, có thể nước mắt chỉ là phản