Duck hunt
Chín tuổi tiểu yêu hậu

Chín tuổi tiểu yêu hậu

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3216495

Bình chọn: 10.00/10/1649 lượt.

ì bọn họ đều cảm giác, trong giọng nói thản nhiên kia kỳ thật cất dấu một cảm xúc bi thương…

“Hắn giết được địch, nhưng thê tử của hắn vì bảo vệ con gái tuổi nhỏ mà bị thương. Từ nay về sau, hắn liền thay đổi. Ôn hòa trở nên lạnh lùng, cả người cô tịch làm người ta đau lòng. Hắn tự trách mình, cho rằng là hắn vô năng mới hại chết thê tử. Cho nên hắn liều mạng tiến lên, cho đến khi dừng lại ở địa vị cao nhất. Sau đó hắn báo thù, dồn tình yêu từ thê tử chuyển cho nữ nhi. Đối với nữ nhi, hắn yêu thương đến đến vô pháp vô thiên. Nhưng hắn không biết nữ nhi luôn được thê tử bảo vệ này tuy rằng bên ngoài cuồng, ngạo, làm càn không kềm chế được, lại luôn đối nghịch cùng hắn. Kỳ thật người con gái ấy rất yêu cha nàng, nàng không hy vọng phụ thân tiếp tục cô đơn, nàng chỉ mong hắn hạnh phúc mà thôi…” Nàng muốn cha hạnh phúc, kỳ thật đây là điều nàng hiểu được sau khi xuyên qua. Tất cả phản nghịch, tất cả phóng túng, cùng lắm đều là muốn hắn giải thoát mình, mà không phải dung túng, lại càng không là đặt hết tâm tư ở nàng. Nguyện vọng của nàng rất đơn giản, chính là mong hắn hạnh phúc…

Mở mắt to nhìn Hiên Viên Thiên, truyền lại kỳ vọng trong lòng.

Hiên Viên Thiên nhìn nàng, trong lòng run lên nhè nhẹ. Ý của nàng là mong mình hạnh phúc sao? Không biết vì sao trong lòng ấm lên. Là vì nàng mặc dù không yêu mình, nhưng rất quan tâm mình sao?

Hiên Viên Dạ nắm chặt tay Lãnh Loan Loan, đôi mắt thâm thúy không bỏ qua ánh mắt hai người. Bọn họ, có chuyện gì mình không biết sao?

“Thu cô nương rất tốt. Thông minh tuyệt ngộ, đẹp như thiên tiên.”

Thu Tứ Dung buông tay, quả thực không thể tin được điều mình vừa nghe. Hắn nói thật sao? Ở trong lòng hắn mình tốt đẹp như vậy sao?

Đôi mắt Lãnh Loan Loan lóe ra, hắn quả thực nguyện ý buông tay sao?

“Hoàng Thượng, Thu cô nương tốt đẹp nhiều mặt, Vương gia ngọc thụ lâm phong. Người không thấy họ là trời đất tạo một đôi sao?” Lãnh Loan Loan quay đầu cười khanh khách nhìn Hiên Viên Dạ, nam nhân này cầm lấy tay mình nhanh như vậy, chẳng lẽ hiện tại mới bắt đầu ăn dấm chua sao?

“Hoàng Hậu có lý.” Hiên Viên Dạ thấy Lãnh Loan Loan cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. “Trẫm hiện tại ban hôn cho hai người.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

“Tạ Hoàng huynh.”

Hai người quỳ xuống, một người thẹn thùng không thôi, một người không muốn lại không đành lòng làm nàng thất vọng.

Nếu hy vọng của nàng là hy vọng mình hạnh phúc, như vậy hy vọng của hắn cũng là hy vọng nàng được hạnh phúc. Nếu mình thành thân nàng có thể vui vẻ, sao còn có thể do dự? Có lẽ kiếp này hắn không có tư cách có được tình yêu của nàng, vậy chờ kiếp sau…

Kiếp sau, ta sẽ không để lỡ nàng!

Q.1 – Chương 119: Câu Chuyện Mới

Ánh mặt trời làm bầu trời sáng lạn, vạn vật sáng lạn. Cơn gió nặng nề thổi.

Đệ nhất đại tửu lâu dưới chân Thiên tử Thiên Diệu hoàng triều, mọi người uống rượu, bên người còn có gã sai vặt chuyên phục vụ quạt mát của tửu lâu. Trên đài chính giữa tửu lâu, người kể chuyện nước bọt bay tứ tung, gã đang kể chuyện Thiên Diệu Hoàng đế bỏ qua Hậu cung ba ngàn phi tần như hoa, độc sủng tiểu Hoàng Hậu chín tuổi.

Mọi người uống rượu nghe chuyện, hưởng thụ, còn nói chuyện với nhau vài câu, tám nhảm đôi lời hôm nay.

Một góc của tửu lâu, lam bào nam tử nắm chặt hai tay, móng tay siết sâu vào lòng bàn tay nổi lên từng vết máu. Người kể chuyện cùng những tiếng bàn tán bên ngoài càng làm hắn kích thích, ôm vò rượu mạnh mẽ đưa lên miệng. Rượu chảy xuống theo khóe miệng làm ướt một khoảng cẩm bào hoa lệ, hắn không để ý chút nào. Rượu vừa cay vừa nóng vào trong miệng hắn giống như biến thành nước, trong nháy mắt, thêm một vò rượu trống rỗng.

Gã sai vặt nhìn vị khách này như vậy, lặng lẽ lui đi. Chỉ sợ chốc lát sau nếu hắn say rượu nổi điên, mình bị liên lụy.

“Ngươi đi đâu? Không thấy ta nóng đổ mồ hôi sao? Mau quạt cho bổn thiếu gia.” Nam tử cảm giác sức gió giảm bớt, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn gã sai vặt.

Gã sai vặt sợ tới mức run run, lại cầm lấy cây quạt. Má ơi, công tử này thoạt nhìn tuấn mỹ vô trù, không nghĩ tới lại hung hăng như vậy, giống như ác thú muốn ăn thịt người.

“Vậy mới tốt.” Nam tử nói, lại xoay người ôm lấy vò rượu uống.

“Tiểu nhị, mang thêm một vò rượu.” Chốc lát, vò rượu đã cạn sạch. Nam tử đưa lên miệng uống không còn, lại gọi tiểu nhị.

Mọi người trong tửu lâu nhìn, kinh thật, đã bốn, năm vò rồi.

Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ nhìn chưởng quầy, chưởng quầy gật gật đầu. Chỉ cần không uống chết, muốn uống bao nhiêu thì cho hắn uống. Dù sao không thiếu tiền thưởng.

“Khách quan, rượu đến đây.” Tiểu nhị đem rượu đến, dùng ánh mắt đồng tình nhìn gã sai vặt.

Có lẽ tiểu nhị thực sự dự kiến trước, nam tử này đã uống rượu hai canh giờ, vẫn hăng. Nhưng đáng thương nhất chính là gã sai vặt, sợ lúc này tay đã không còn chút lực.

Khi nam tử đi ra khỏi tửu lâu, ánh dương đã không còn gay gắt. Thân thể loạng choạng, đặt ánh mắt của mọi người ở sau đầu, ánh mắt không có định hướng, dáng vẻ tiêu sái.

“Ngươi, ngươi mau thả ta ra!.”

“Thả tiểu thư của chúng ta ra!.”

Đi đến một ngõ nhỏ yên lặng, nam tử đột nhiên n