Insane
Chín tuổi tiểu yêu hậu

Chín tuổi tiểu yêu hậu

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3216011

Bình chọn: 8.00/10/1601 lượt.

nhắc chúng ta ở lại dịch xá chờ hắn.”

“Nhưng ta thật sự rất buồn.” Đế Na công chúa ngồi một bên, bĩu môi. Ngón tay ngọc vân vê sợi tóc hai bên mai của mình tóc, sinh hờn dỗi.

“Công chúa…”

Nha nhi gọi, Đế Na cũng không quay đầu nhìn nàng.

Aizzz, Nha nhi thở dài trong lòng. Công chúa thật sự giống một đứa trẻ con, đơn độc tinh khiết, điều này rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?.

“Được rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo chút.” Chỉ sợ nếu không đồng ý, công chúa sẽ hờn dỗi cả ngày.

“Ta biết là Nha nhi tốt nhất mà!.”

Đế Na công chúa vừa nghe, đôi mắt nhấp nháy sáng ngời, dường như trong đó tràn đầy vui vẻ, cuốn hút khiến Nha nhi cũng không tự chủ được nở nụ cười.

“Nhưng chỉ có thể đi dạo một chút thôi.” Phải về trước khi Tể tướng đại nhân về, bằng không nhất định sẽ bị giáo huấn.

“Ừ, được.” Đế Na vui vẻ gật đầu. “Vậy chúng ta đi thôi.”

Nha nhi gật đầu, cùng Dạ Đế Na đi ra ngoài.

Thị vệ Dạ Liêu nhìn thấy công chúa đi ra đều sửng sốt.

“Tham kiến công chúa.”

“Ừhm.” Đế Na công chúa phất tay, “Bản công chúa muốn đi dạo một chút, các ngươi ở lại dịch xá đi.”

“Công chúa….”

Một thị vệ ngăn nàng cùng Nha nhi, nghiêm túc.

“Tể tướng đại nhân trước khi đi có dặn thuộc hạ bảo vệ nghiêm mật cho an toàn của công chúa. Hơn nữa đặc biệt dặn công chúa không thể tùy tiện ra ngoài, xin công chúa đừng làm khó thuộc hạ.”

Đế Na công chúa vừa nghe, mặt cười sụp xuống.

Nha nhi nhìn lên công chúa hờn giận, đi lên trước, trừng mắt nhìn thị vệ, quát nói:

“Làm càn, các ngươi nhưng mà cũng dám ngăn công chúa, không muốn sống nữa sao?”

“Nha nhi cô nương, không phải chúng ta ngăn công chúa, mà Tể tướng đại nhân đã căn dặn thế.” Bọn thị vệ đều biết Nha nhi là tỳ nữ bên người, rất được công chúa coi trọng nên cũng không dám coi thường.

Nha nhi nhíu mi, lớn tiếng hỏi:

“Tể tướng đại nhân dặn thì nghe, lời của công chúa chẳng lẽ không nghe sao?” Tên này cần giáo huấn.

“Thuộc hạ không dám.” Mọi người quỳ xuống đất, sợ hãi nói.

“Hừ, xem ra các ngươi cũng không dám.” Nha nhi liếc mắt một cái, thừa dịp bọn họ không có phản ứng, nàng chạy nhanh lôi Đế Na công chúa ra bên ngoài.

“Vù vù…”

Sau một lúc lâu, hai người đứng ở bên ngoài dịch xá há miệng thở phì phò.

“Rốt cục đã thoát rồi.” Đế Na nhìn cảnh tượng người đến người đi bên ngoài rất hưng phấn, đôi mắt to nhìn Nha nhi, sùng bái nói. “Nha nhi, vừa rồi em thật là lợi hại.” Chỉ bằng ba năm câu đã giáo huấn đám thị vệ kia, còn nàng là công chúa mà không có cách gì. Nghĩ đến đây, có chút uể oải.

“Công chúa.” Nha nhi trợn trắng mắt, “Người rất dịu dàng, người vừa rồi nên hung dữ một chút, đưa ra cái giá của công chúa, xem đám thị vệ kia còn có dám không nghe lời người hay không.”

“Nhưng mà…” Đế Na cắn môi, nàng khôngthể hung dữ được.

Nha nhi nhìn vẻ mặt của nàng liền biết công chúa lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, không khỏi giữ lấy tay nàng.

“Không phải công chúa muốn đi dạo phố sao? Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Lời của Nha nhi làm Đế Na không tự oán nữa, hé ra nụ cười như bông hoa nở rộ. Trong đôi mắt to hình như có vô số ánh sao rơi trong đó,lóe ra ánh sáng ngọc loá mắt, thần thái xinh đẹp.

Hai người cùng cười, nắm tay nhau đi trên đường. Thời khắc này, các nàng chính là đôi bạn từ nhỏ lớn lên bên nhau, mà không là chủ tớ.

Hai bên đường, cửa hàng tấp nập. Những dãy phố san sát nối tiếp nhau. Ở ngã tư đường, xa thủy mã long*. Các tiểu thương chào hàng những thương phẩm rực rỡ muôn màu, những giọng nói to liên tiếp, phồn hoa như cẩm.

(*xe nối tiếp nhau như nước chảy, ngựa nối đuôi nhau như một con rồng = ngựa xe như nước)

Dạ Đế Na cùng Nha nhi hai người giống như Lưu lão lão đủng đỉnh đi dạo ở Đại Quan Viên*, đối với cái gì cũng tràn ngập tò mò. Nơi ngã tư đường, hai nữ tử xinh đẹp rước lấy không ít ánh mắt của mọi người. Nhưng hai người bọn họ lại không có cảm giác, chỉ lo mở to sáng nhìn trước nhìn sau.

(*Lưu lão lão là nhân vật già Lưu trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần, ý là một người được mở mang tầm mắt.)

“Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô đây…”

Trước mặt là một ông lão tay giơ một cột rơm cắm đầy những xâu kẹo hồ lô màu đỏ, vừa đi vừa rao. Dưới ánh dương nhỏ vụn, kẹo hồ lô như cũng lóe ra ánh sáng lấp lánh. Màu đỏ rực kia, mê hoặc mọi người nhịn không được liếm môi.

“Nha nhi, đó là cái gì?” Kẹo hồ lô? Dạ Liêu quốc không có thứ này, nhưng thoạt nhìn thì rất ngon thì phải.

“Tiểu thư, em cũng không biết.” Nha nhi cũng là lần đầu tiên thấy, đôi mắt sáng ngời. Màu thật đẹp, lửa đỏ, ăn sẽ rất ngon miệng.

“Hai vị tiểu thư muốn mua kẹo hồ lô không?” Ông lão nhìn thấy hai cô nương nhìn kẹo hồ lô không chớp mắt, liền hỏi.

“Nha nhi?” Đế Na ý bảo Nha nhi mua.

“Ông lão, chúng ta muốn hai xâu.” Nha nhi cười nhẹ, bàn tay móc vào túi thì bỗng nhiên cứng đờ, chết rồi, quên mang ngân lượng.

“Hai vị tiểu thư thích kẹo hồ lô sao? Bản công tử mua hết cho hai nàng.” Một giọng nói lỗ mãng truyền đến.

Đế Na, Nha nhi cùng ngoái đầu nhìn, đã thấy một nam tử áo trắng dung mạo bình thường đi tới.Taygã cầm chiết phiến, phía sau có hai gia đinh đi theo.

“Chúng ta không cần” Nha nhi nhìn ánh