
dại đã lao thẳng vào Lâm gia, đó chính là Hạo Thiên, lời định thốt ra ngoài nhưng anh đã nhanh chóng khựng lại khi thấy khung cảnh trước mắt.
Vậy có nghĩa là những điều anh lo sợ đã đúng, ông trời đã thật sự lấy mất người con gái quan trọng nhất đời anh, người đã đem cô ấy trở về với cát bụi, Hàn Dương đã ko còn, anh còn sống làm gì nữa, cuộc đời này là 1 biển trời tội lỗi, là bể khổ, nếu nhân gian ko đến được với nha, hãy để anh và cô có thể nắm tay nhau đi dưới hoàng tuyền.
Nghĩ là làm Hạo Thiên nhanh chóng lao vào bếp nhà Hàn Phong rút dao tính tự sát nhưng hành động của anh đã nhanh chóng được ngăn chặn
“Cậu điên rồi, dừng tay lại” Trí Cao ra sức đoạt dao của Hạo Thiên
“Vương Hạo Thiên, đủ rồi, cậu chết Hàn Dương sẽ sống lại sao? Nếu thế tôi đã giết cậu trăm ngàn vạn lần rồi” Hàn Phong bực bội nói
“Ko được, Hàn Dương chết rồi, tôi có sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa hãy để tôi chết” Hạo Thiên đau đớn gào khóc
“Cậu muốn chết, tôi giúp cậu” Hoàng Vũ lạnh như băng
“Hoàng Vũ cậu cũng điên nốt rồi sao?”
Hoàng Vũ nhanh chóng tiến về trước vung nắm đấm mạnh mẽ của mình về phía Hạo Thiên, anh đánh ko thương tiếc
“Cậu có thấy Hàn Dương sống lại ko? Cậu chết cô ấy sẽ sống lại sao? Loại người ngu ngốc như cậu tại sao cô ấy có thể yêu cơ chứ” Hoàng Vũ bất bình
“Đừng bát nháo nữa, Vương thiếu gia xin cậu về cho, Lâm gia chúng tôi ko chào đón cậu” Lâm ba thâm trầm nói
Sao ông có thể chịu đựng được chứ? Đứa con gái ông yêu thương nhất giờ đã ko còn trên thế gian này, nó đã mãi mãi rời xa ông tất cả là do nhà họ Vương gây ra, trái tim ông đang rỉ máu, hiện tại ở đây có 1 kẻ nhà họ Vương nguyện chết vì con ông, liệu ông có nên giết chết hắn ko? Ko, ông ko phải kẻ máu lạnh như Vương Thiên Long, ông ko thể nào phạm phải vết xe đổ của lão già đáng nguyền rủa đó. Dù chàng trai trước mặt này cũng có phần trách nhiệm to lớn về sự đau khổ của con gái ông nhưng anh ta đơn giản cũng chỉ là nạn nhân, là 1 con cờ trong tay Vương Thiên Long. Lão già đó thật nhẫn tâm hắn nỡ lợi dụng của đứa con trai duy nhất của mình, cậu ta cũng thật đáng thương
“Cậu nghĩ rằng Hàn Dương nhà tôi còn muốn nhìn thấy mặt cậu nữa sao? Xin cậu hãy để nó chết trong bình yên, cậu đừng khiến nó đau khổ thêm nữa, có lẽ ông trời đã giúp nó có thể quên cậu 1 cách hoàn toàn vì vậy mới giúp nó đến thế giới bên kia, vậy mà cậu vẫn còn muốn làm hại nó nữa sao? Tôi xin cậu hãy để con tôi có thể có 1 cuộc sống mới vui vẻ mà ko có cậu ở bên” Lâm ba kiệt quệ nói
Hạo Thiên chợt khựng lại, Trí Cao nhân cơ hội đoạt dao trong tay Hạo Thiên
“Bác nói đúng, là cháu hại Hàn Dương, vẫn là cháu ko nên xuất hiện trước mặt cô ấy lần nào nữa, hãy cứ để cô ấy có những phút giấy yên bình nơi thế giới bên kia” Nói xong anh lặng người, lê từng bước chân khó nhọc ra khỏi Lâm gia, chìm ngập trong cơn bão tố nhưng anh chẳng bận tâm bởi con người anh đã hoàn toàn chết lặng, giờ đây anh chỉ là cái xác ko hồn, ko cảm xúc chỉ còn là 1 cỗ máy, 1 con robot trong thân xác 1 con người
Điên vì yêu? Bạn có tin điều ấy là thật ko? Vương Hạo Thiên trước nay vốn rất coi khinh những kẻ lụy vì tình, anh cho rằng chúng chỉ là những phế nhân nhưng chính anh giờ đây lại rơi vào tình cảnh này. Chỉ giờ đây anh mới nhận ra không phải những con người đó họ yếu đuối mà vì họ đã quá yêu thương nửa kia của họ, họ cũng giống như 1 vật thể kí sinh vậy, họ sống vì nửa kia, cuộc đời họ được định đoạt bởi người kia. Nếu 1 ngày người kia mãi mãi lìa xa, điều đó có nghĩa họ cũng chết, chết 1 cách đúng nghĩa.
Kể từ đêm giông tố đó, cuộc đời anh chìm vào bóng tối, anh phải nhờ đến rượu mạnh để có thể quên đi thực tại, hằng đêm luôn phải đối mặt với 1 cơn ác mộng khủng khiếp khiến tim gan anh muốn co rút vỡ nát. Đêm nào cũng vậy, trong mơ anh luôn đứng giữa 1 cánh đồng cỏ lau trắng xóa giữa 1 buổi hoàng hôn đẹp mê người. Hàn Dương vẫn đứng đó, vẫn nụ cười ấy thường trực trên môi, luôn hướng tay về phía anh, anh đã chạy, cố hết sức chạy về phía cô tưởng chừng như chỉ cần 1s nữa thôi anh có thể đem cô ôn vào lòng nhưng luôn như vậy, cứ tới lúc đó là trời nổi sấm chớp, giông bão, mây đen kéo đến ngập trời, 1 cơn gió đen chợp tràn lấy bao quanh người Hàn Dương, cơn gió đáng nguyền rủa ấy cố đem cô đi thật xa khỏi anh, Hàn Dương giãy giụa, kêu khóc, cô gọi tên anh rất khẩn thiết nhưng anh lại ko thể làm gì ngoài chống mắt nhìn cơn gió ấy cuốn cô đi thật xa. Hình ảnh Hàn Dương kêu khóc thảm thiết ấy luôn luôn khắc sâu trong tâm trí anh, có phải khi cô gặp tai nạn máy bay cô đã gọi anh, cầu cứu anh, nhưng anh đã làm được gì chứ? Chỉ đứng im 1 chỗ nhìn cô vào chỗ chết, tại sao ko dám đối đầu với thực tại, tại sao luôn chùn bước, luôn nhát gan để rồi giờ đây anh phải mất cô mãi mãi. Anh có thể làm gì đây? Trời ơi Con phải làm sao đây? Hạo Thiên gào khóc trong vô vọng vì tất cả đã là quá muộn rồi.
Chỉ 1 tháng thôi mà anh ngỡ 1 đời, rượu mạnh đã tàn phá con người anh, khiến anh thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, Hạo Thiên đã phải nhập viện khẩn cấp vì xuất huyết đường ruột, chỉ cần chậm chân 1 c