Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chị! Em cảm nắng rồi!!!

Chị! Em cảm nắng rồi!!!

Tác giả: peifangqiao

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326434

Bình chọn: 9.00/10/643 lượt.

n Thiên một cú không nhẹ. Đang yên đang lành, tự dưng lại nhắc đến chuyện không nên nói. Không khí trong chốc lát lại rơi vào trầm mặc, mọi người e dè nhìn Hân, thận trọng, cẩn thận, thăm dò. Yến Nhi đứng cạnh Hải, đưa tay kéo nhẹ gấu áo, nhắc nhở cậu lần nữa (không hề biết đối diện có ánh mắt hậm hực tức tối nhìn theo ^^).

Hải cúi đầu nhìn Yến Nhi, chần chừ do dự, rồi hít sâu, khẽ mở miệng lần nữa:

- À…..

- Có sao đâu! Chuyện nhỏ mà! Muộn rồi, đi về thôi! Tao có mua bánh ngọt này! Bù đắp cho mọi người mất công, mất sức đi kiếm. Vào cantin nhá!!!!

Hân cười tươi, toe toét nhìn quanh một vòng, cố tình bỏ qua một góc, nhanh chóng nắm tay Chi, vứt túi bánh cho Hoàng, kéo đi một mạch về trường.

Thiên cũng nhanh chóng ra hiệu cho Hoàng đi theo, khoác vai cười dùa thằng em lại lên cơn….làu bàu bất mãn.

Hải đứng như phỗng trên dường, mặt ngơ ra ngốc nghếch nhìn theo đám người phía trước. Cơ miệng như đông cứng. Yến Nhi chỉ biết vỗ vai, nhìn cảm thông rồi chạy đi.

Thật sự….xui quá đỗi. Thu hết can đảm mới dám lên tiếng, lại hết bị người này cắt, người kia xen!!!!

Đau khổ chưa có kết thúc đâu Hải à. chuẩn bị tinh thần đi nhé!!!

Chị! Em cảm nắng rồi – Chương 67

Sáng sớm, mặt trời ló dạng hong khô từng phiến lá xanh tốt còn ẩm ướt vì sương đêm.Từng làn gió nhẹ nhàng dạo chơi, mang theo làn gió trong lành mát lạnh buổi sớm,trước khi bị cơn nóng xua tan.

Chi ngồi nhâm nhi cốc cà phê sữa thơm lừng, nhìn ngó xuống khoảng sân nhỏ dưới KTX. Hôm nay là ngày khai mạc lễ hội, các khoa, các lớp từ chiều qua đã ngừng tất cả hoạt động chuẩn bị, không được phép làm thêm điều gì,chuẩn bị cho ngày hôm nay. Ngắm chán, Chi liếc đồng hồ, rồi hướng WC hét lớn:

– HÂN!!! Mày ngồi 30 phút rồi, ngủ trong đấy hả????

– 5 phút nữa! – Hân í ới nói vọng ra

Chi ngán ngẩm nhìn cửa WC vẫn đóng kín. Lôi kéo mãi Hân mới chịu dậy, sau đó lại chiến đóng WC gần 30 phút, trước khi vào còn cầm theo….quyển truyện tranh. Hân có thói quen kỳ lạ, cứ lần nào dự đoán sẽ đến làm bạn với bòn cầu hơn 15 phút là tranh thủ vơ đại 1 quyển truyện,xông pha vào đó ngâm cứu. Và hệ quả của cái thói quen đó là từ 15 phút kéo dài thành….30 phút.

5 phút sau, cửa WC được mở ra, hiếm hoi có lần đúng giờ

– Mày thuộc lòng quyển truyện đó rồi, vẫn cần học à? – Chi nói đểu

– Ừ, học chứ,học thuộc từng dấu chấm dấu phẩy! – Hân vẫn cười hề hề đáp lại như đúng rồi

– Tao lạy mày! Thay quần áo nhanh lên!

– Gì? Mới có 7 giờ cơ mà??? – Hân nghệt mặt, còn chỉ vào cái đồng hồ trên bàn cho Chi nhìn thấy

– Tập trung toàn khoa trước khi khai mạc, hôm qua nói mấy lần, mày có chịu nghe lần nào không hả? – Chi vừa thay quần áo vừa nói

– Xời, lo cái gì, khoa mình toàn lũ dùng đồng hồ cao su, 8 giờ đến vẫn còn sớm ý chứ! – Hân làu bàu,nhưng cũng đứng dậy thay đồ

– Đi từ đây đến khoa cũng mất gần 10 phút rồi, bà cô ạ! – Chi rửa qua cái cốc, chuẩn bị tài liệu của hai đứa nhét chung 1 túi

– Được rồi, đi! – Hân tu cạn 1 hơi cốc sữa đã gần nguội(sau 30 phút chờ đợi chủ nhân ^^) – mày còn hơn cả mẹ tao nữa! Thảo nào mẹ tao tin tưởng mày dữ dội!

– Người có uy tín nó khác chứ! – Chi hếch mặt cười sướng

-Đi! – Hân chỉ tặng Chi cái liếc mắt rồi cũng nhanh chóng kéo cô bạn xuống cầu thang.

*************************

Sân trường rộng lớn nay đã chật cứng vì những khu vực đăng ký gian hàng cùng hàng loạt khu vực khác của từng khoa, ngay cả khoảng sân nho nhỏ như trước nhà thi đấu, trước sân tập trong nhà, trước dãy nhà đa chức năng cũng tận dụng tối đa. Chỉ còn chừa lại khoảng trống cho sân khấu và lối đi giữa các khu. Vậy mới nói, len lỏi qua chỗ đấy cũng mất hơn 10 phút.

Bước hai nhịp cầu thang một lần, Hân cùng Chi đến cửa lớp K3A3 của anh chị năm cuối để tập trung. Hầu hết các thành phần chủ chốt đã có mặt. Thấy bóng hai người, lớp trưởng chào to:

– Hello, đến sớm nhỉ!

– Chuyện, sớm chứ! Đâu bằng ông được! – Hân cười toe toét, nhảy đến gần đám bạn cùng lớp, nói chuyện sôi nổi – hôm nay khai mạc,đến muộn lại bị đổ lỗi gây ảnh hưởng cho khoa, sao tôi gánh tội được!

– Chời, Hân cũng biết sợ miệng lưỡi thiên hạ cơ á? – 1 bạn nữ cười lớn, ra vẻ ngạc nhiên, nhưng giọng nói hoàn toàn mang tính đùa vui

– Hầy, tôi không sợ, nhưng tai tôi sợ, chẳng may bị nhiễm trùng thì khỏi nghe! – Hân giơ 2 tay che tai lại,làm ra vẻ xung quanh đầy mầm bệnh

Cả đám đều cười như nắc nẻ, nói chuyện không ngớt,đủ mọi đề tài. Chi cũng ngồi tham gia cùng mọi người. Hầu như chỉ có các lớp cùng khóa Hân và Chi nói chuyện, còn anh chị năm cuối đến khi khai mạc mới có mặt, năm nhất năm hai chỉ ngồi túm lại với nhau nói chuyện khe khẽ.

Chi nhìn Hân cười vui vẻ, trong lòng thấy mừng thầm.Sau vụ việc hôm đó, Hân vẫn nói chuyện đùa cợt với mọi người,làm như không có chuyện gì.Thế nhưng Chi lại có đôi mắt quá tinh ý, dễ dàng nhận ra Hân chỉ nói chuyện cùng với ai năm 3, còn năm nhất, năm hai hầu như không mở miệng câu nào. Chi biết những lời xì xào bàn tán của đàn em dành cho Hân, cô biết rằng Hân không ngốc đến mức không biết điều ấy. Nhưng Hân mặc kệ tất cả. Hân chỉ cần biết ai tin tưởng mình,ai tốt với mình thì s