
ng? Thất vọng? Sụp đổ? Hân không biết. Hân vốn chưa từng để tâm người khác nghĩ gì về mình, dù cho có hiểu lầm cũng mặc, chỉ cần những người thân bên mình tin cô, vậy là đủ.
Thế nhưng, một trong những người cô coi trọng ấy lại nhìn cô với ánh mắt hồ nghi, thái độ thiếu dứt khoát, không lên tiếng bảo vệ hay đứng về phía cô. Đó là điều khiến tâm trạng Hân trở nên bi quan như bây giờ.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt trên đầu, Hân cười bất đắc dĩ.Cũng phải thôi. Cô đã làm gì để được Hải tin tưởng, bạn bè tin tưởng, khi mà cô lần nào lần ấy tỏ vẻ ghét Thanh Hiền ra mặt, thậm chí tìm cơ hội nói móc nói mỉa nữa!
Đút hai tay vào sâu trong túi áo, Hân đứng ven đường ngó nghiêng. Nhìn qua bên đường đối diện, một cửa hàng bánh ngọt nhỏ thu hút Hân. Không gian ấm cúng, ánh đèn dịu nhẹ hắt ra lòng đường, mùi bánh ngọt theo không khí tràn lan ra ngoài, khiến bao con người bận rộn, đã đến giờ đói bụng nhộn nhạo hơn hẳn.
Khẽ xoa bụng, Hân cũng thấy hơi đói. Đã kêu Chi ăn cơm trước, khi cô về chắc chả còn gì, Hân hướng đến tiệm bánh đi tới. Đèn xanh cho người đi bộ dần đếm ngược còn 3 giây. Hân vội vàng chạy nhanh. Đến giữa đường, đèn chuyển sang đỏ, ngay lập tức, dàn xe vội vàng lao đi như mãnh thú, tranh thủ từng phút từng giây.
Bước chân Hân dần hoảng loạn. Trước mặt cô, một chiếc xe máy lao nhanh như gió, tiếng động cơ gầm rú như đập thẳng vào tai, đèn xe chói sáng chiếu thẳng vào gương mặt hốt hoảng của Hân……………….
Chị! Em cảm nắng rồi – Chương 66
Chi chạy vội xuống cầu thang KTX, xém vấp ngã mấy lần nhưng cô không để tâm, chỉ nhanh chóng hướng tới sân bóng mini gần khoa Sư phạm. Thoáng thấy bóng dáng 1 người con gái đang đi qua đi lại ngay cửa sân, Chi gọi lớn:
– Nhi!
Yến Nhi nghe tiếng Chi, vội vàng chạy lại đón
– Chị Chi!
– Có chuyện gì? Em nói biết chuyện gì liên quan đến Hân? Nói xem? – Chi giục rối rít, không còn điềm đạm lạnh lùng như thường thể hiện khiến Yến Nhi hơi bất ngờ
– Chiều nay em có ghé qua khoa chị Hân, định rủ chị ấy qua khoa em chơi. Đến đó thì không thấy đâu, không khí mọi người thì nặng nề. Em có đứa bạn quen 1 người bên đó. Hỏi thăm mới biết…..bla…bla….bla (giản lược phần kể chuyện)
Yến Nhi thuật lại cho Chi biết tất cả những gì mình nghe được. Chi trầm tư suy nghĩ. Vậy đó là lý do cho tâm trạng khó hiểu của Hân khi chiều.
– Thế ra….chị ấy dám trút giận lên em chỉ vì em giống nó????
Một giọng nói uất ức vang lên phía sau khiến cả hai giật mình. Hoàng không biết xuất hiện từ khi nào, đi đến gần Chi kháng nghị, mắt hướng qua Hải đứng bên cạnh
– Chị nói xem? Rõ ràng chiều nay em không có sai, em còn không biết mình làm sai gì, vậy mà hết người này đến người kia đổ tội em làm chị Hân khóc! Chị nói coi???
– Chị Hân khóc á? Sao cậu dám??? – Yến Nhi nổi khùng, đấm Hoàng một cái rõ mạnh vào tay
– Điên không hả? – Hoàng gắt – Đã nói là Hải cơ mà!!!!!!!!!! (khổ thân, bị ép đến đường cùng mới mắng mỏ thế đấy =_=’)
– Tạm ngừng vấn đề đó! – Chi ngăn chặn cơn cãi vã bùng nổ – đi tìm Hân đã! Khi nãy Hân nói ra ngoài, nhưng với tình trạng này…..
– Hân đi đâu? – Hải lúc này mới mở miệng nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chi chằm chằm
– Chị biết vài chỗ Hân hay đến! Nhi cùng chị qua công viên gần trường, Hoàng, em gọi thêm ai thì gọi, đi tìm ở thư viện, khuôn viên sau trường và xung quanh xem!
Chi tảng lờ câu hỏi của Hải, phân phó cho hai người còn lại, nhanh chóng kéo Yến Nhi đi. Hoàng tặng cho Hải thêm cái nhìn cảnh cáo “Tối về anh xử” rồi cũng chạy đi tìm thêm nhân lực. Chỉ còn lại Hải đứng đơn độc giữa sân.
Ghế đá gần công viên, từng người ngồi nói chuyện vui vẻ, rôm rả, chộn rộn một góc trời, chỉ riêng Yến Nhi ngồi một mình, ánh mắt thẫn thờ nhìn từng người đi ngang qua mình, một cách cực kỳ….soi xét. Sau một hồi tìm kiếm không thấy, Chi đã qua hồ nhân tạo đối diện tìm tiếp, Yến Nhi được lệnh ngồi đây, phòng trường hợp Hân bất ngờ đi dạo ngang qua,
Bỗng Yến Nhi thấy từ bên tay trái, một người đang vừa đi vừa ngó nghiêng, túm tay hết người này đến người kia níu lại xem mặt. Khẽ nhíu mày, Yến Nhi đứng dậy đi lại gần, đập đập vào vai người quen:
– Cậu làm gì ở đây?
Hải giật mình quay mặt lại, thoáng mừng rỡ hiện lên trong ánh mắt, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất khi phát hiện không phải người mình tìm. Không trả lời câu hỏi của Yến Nhi, Hải tiếp tục đi thẳng
– Chờ đã! – Yến Nhi níu tay Hải – cậu theo mình và chị Chi đến phải không? Tìm chị Hân???? (hỏi hay ghê)
– Cậu không cần biết! – Hải cộc cằn nói nhanh
– Mình muốn nỏi rốt cuộc chuyện đó là sao? Mình không tin cậu lại có thể khiến chị Hân như thế! – Yến Nhi một phát ăn ngay,đâm thẳng vào chủ đề chính,không vòng vo nhiều lời
-……………… – Hải vẫn im lặng, nhưng bước chân đã ngừng lại, dáng lưng cô độc nhìn từ phía sau khiến Yến Nhi thông cảm
– Cậu cứ nói ra xem! Có lý do thì chị Hân sẽ bỏ qua mà, chị ấy đâu phải người thù dai? – Yến Nhi lên tiêng an ủi
– Lỗi của tôi! – Hải cúi gằm mặt, nói nhỏ
– Sao cơ?
– Khi nhìn thấy cảnh ấy,không hiểu sao tôi lại không lên tiếng bảo vệ Hân, đến khi Hân nói đến cả tôi cũng không tin cô ấy, tôi