
ậy, đối diện với Hoàng, mỉm cười – mình vẫn còn thích cậu!
Hoàng nở nụ cười nhẹ nhõm, thậm chí có phần…..ngơ ngơ. Yến Nhi nhanh chóng tắt nụ cười, nghiêm mặt nói:
– Nhưng mình không chấp nhận lời tỏ tình của cậu!
– HẢ? – Hoàng méo mặt
– Nghe này cưng, thời gian, địa điểm, cách thức! – Hân lại bắt đầu lên lớp, thì thào vào tai Hoàng
Hoàng nghe xong, không hề cảm thấy phiền phức hay bực bội, ngược lại còn cười tươi hơn nữa, chỉ nhìn Yến Nhi một lúc lâu, ánh mắt trước đây chỉ có sự thờ ơ lạnh lùng nay đã ấm áp, chan chứa tình cảm. Sau đó cậu chạy vụt đi, để lại sau lưng tràng cười rộ của cả bàn.
Hân vỗ vỗ tay, hướng sang Duy, Trần Duy, Hải, nói 1 câu đầy ẩn ý:
– Hoàng đã có can đảm nói rồi! Mấy người cũng nên xúc tiến nhanh đi chứ?
Cả 3 đồng loạt giật thót người, ánh mắt lấm lét, trốn tránh. Trần Duy nhanh chóng hiểu ý của Hân, chỉ cười nhẹ, nhưng còn Duy và Hải, tâm trạng không tốt như thế.
Hân vẫn vô tư, tiếp tục khuyên răn:
– Cả trường đều biết rồi, nhưng hai người vẫn nên có lời thông báo chính thức thì hơn!
– Thông báo gì? – lần này ngay cả Chi cũng không hiểu nhỏ bạn có ý gì
– Thì chuyện Duy và Hải qua lại ý! – Hân hồn nhiên nói
Không khí vui mừng chưa lan tỏa và duy trì lâu, quạ đã xuất hiện, bay đầy trời……….Hân ơi là Hân!!
Chị! Em cảm nắng rồi – Chương 80
Những ồn ào, náo động của ban ngày nhanh chóng lui dần, nhường lại không gian yên tĩnh khi hoàng hôn xuống. Mới chỉ cuối hè, chưa vào thu, thời tiết vẫn còn khá nóng nực, trên đoạn đường nhỏ dọc theo khuôn viên ký túc xá và theo hàng cây cổ thụ bao quanh trường có khá đông sinh viên đi dạo cho tiêu bữa cơm tối, ngồi hóng mát, hay học bài dưới ánh đèn bắt đầu được chiếu sáng.
Chi thong thả đi dạo loanh quanh sau buổi họp thường ngày của Hội Sinh viên, nhẩm tính thời gian chắc giờ này Hân đang lên CLB, chờ thêm chút nữa rồi cùng đi ăn tối muộn vậy. Thứ Sáu nào, cô cùng Hân cũng phải gần 8 giờ mới xử lý bữa tối, như bao sinh viên tham gia các hoạt động ngoại khóa khác. Ngắm nhìn hàng cây xanh mướt xì xào trong từng ngọn gió mát mẻ, Chi hít một hơi thật sâu, tràn đầy hương thơm nồng của hoa sữa nếu thưởng thức quá nhiều.
Đôi chân đang bước trên đường vô tình chạm phải quả bóng hai màu đen trắng. Theo quán tính, Chi đưa chân chặn lại, ngẩng đầu ngó ngiêng tìm nơi xuất xứ. Từ xa, Trần Duy mặc áo ba lỗ, quần thể thao khỏe khoắn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi đang chạy lại gần. Chi cầm quả bóng, nhanh chóng đưa cho cậu bạn, mỉm cười:
– Cậu tập muộn thế sao?
– Cám ơn nha! – Trần Duy cầm quả bóng, vừa quạt quạt tay vừa nói – mùa hè, giờ này là còn sớm ý chứ! Chi chưa đi ăn tối sao?
– Chưa, chờ Hân sinh hoạt câu lạc bộ xong đi luôn thể! Giờ chắc cũng xong rồi! – Chi liếc nhìn điện thoại kiểm tra thời gian
– Vậy sao? Để mình đi cùng luôn! –Trần Duy nhìn đồng hồ trên tay,cười toe toét, đề nghị
– Không phải cậu đang tập sao? – Chi thắc mắc
– Ở lại tập cho mấy thành viên mới thôi! Còn đội trưởng mà, không sao!
Nói đoạn Trần Duy chạy về, ném quả bóng cho cậu thủ môn gần đó, nhanh nhẹn cầm lấy balo, áo sơ mi, cùng khăn bông, ôm một đống thứ chạy ra nơi Chi đang đứng, cứ như sợ cô đi mất
– Đi thôi!
Chi chỉ cười nhẹ, không phản đối, cùng sóng bước với Trần Duy trên con đường lác đác hoa sữa rơi. Cả hai cùng im lặng, không nói năng gì. Mọi lần, không có Hân, lại có Duy, Thiên đi cùng, chưa khi nào hai người đi riêng như thế này, nhất thời không kiếm được chủ đề nói chuyện. Trần Duy đảo mắt nhìn xung quanh, cố che giấu sự lúng túng, gượng gạo, khẽ hắng giọng:
– À, ờm……dạo này Chi thế nào?
– Thế nào là thế nào? – Chi hỏi lại, vẫn nhìn thẳng phía trước
– À thì…học hành, cuộc sống……tình cảm….
– Ngày nào cũng gặp nhau mà cần hỏi câu này nữa hả? – Chi nghiêng đầu nhìn Trần Duy, khẽ cười vì sự lúng túng của cậu
Trần Duy lại lần nữa không biết nên nói câu gì. Chi nói vậy cậu biết duy trì câu chuyện thế nào hả trời???
– Á! Hai người đi cùng nhau kìa!!!!!! – giọng Hân hét vang lanh lảnh ở phía xa, ngay lối vào cantin thu hút chú ý của Trần Duy và Chi
– Chưa thấy người đã nghe tiếng! – Chi lầm bầm nho nhỏ rồi cũng hét trả
Trần Duy cũng bật cười theo, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm lạ khi thấy sự xuất hiện của Hân. Nếu trước đây cậu khó chịu khi Hân toàn cố tình phá đám giữa cả hai, thì giờ lại thấy biết ơn cô bạn quỷ nhỏ đã dẹp tan đi cái im lặng đầy bối rối vẫn tồn tại giữa cậu và Chi.
Hai người tiến lại gần, thấy Hân đứng đó chờ cùng Thiên, Hải. Hân tiếp tục liến thoắng trên đường đi:
– Mọi lần tao có bao giờ gặp mày đi riêng cùng Duy đâu chứ! Thay đổi rồi hả?
– Có gì mà thay đổi! – Chi uýnh nhỏ bạn – là bạn bè cả, không đi với nhau được sao?
– Ha, thế cơ đấy!- Hân trề môi, định nói không phải trước ghét lắm à nhưng lại không dám, chỉ lén nháy mắt cho Trần Duy một cái
– Giờ mới xong hả? – Chi chuyển chủ đề, ngồi xuống ghế
– Ờ, bà Mai còn nói dai hơn ông Bảo nhà mình! – Hân thở dài – rõ ràng cũng chả phải làm gì, thế mà vẫn bắt ngồi nghe mới chán!
Câu chuyện lại tiếp tục, từ chuyện này đá sang chuyện kia dường như không dứt. Sau bữa ăn, Hân chỉ muốn