Insane
Chị! Em cảm nắng rồi!!!

Chị! Em cảm nắng rồi!!!

Tác giả: peifangqiao

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325681

Bình chọn: 8.5.00/10/568 lượt.

n đeo bám làm phiền cậu nữa, cậu nên cảm thấy thích thú chứ? Tại sao nghe tin đó từ Hân, cậu thấy tim mình trống rỗng, như vừa vụt mất cái gì vậy???? Cậu điên rồi!

Trở về phòng, Hoàng mệt mỏi nằm phịch xuống giường, không liếc qua Hải đang ngồi bên bàn học, bỏ qua cả cái nhìn thắc mắc của cậu em, Hoàng nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh cô gái tràn đầy sức sống bám cậu mỗi ngày, từ giảng đường đến sân tập, rồi hình ảnh cô cười nhưng nỗi buồn dâng đầy trong đôi mắt sáng trong, rồi cả lúc cô không còn chú ý đến cậu, nụ cười vốn chỉ dành cho cậu nay hướng đến những người khác………

Quên đi, quên đi! Mày nghĩ gi vậy Hoàng????? Hoàng bật dậy, phi vào nhà tắm, cứ thế mặc nguyên quần áo, để mặc dòng nước lạnh buốt làm dịu đi bản thân.

Mấy ngày sau đó, thấy Yến Nhi cậu lại tránh mặt, biểu hiện chạy trốn rõ ràng đến nỗi Trần Duy, Duy còn phải bắt cậu lại tra hỏi. Hoàng chỉ im lặng, không nói, không đáp lại ánh mắt quan tâm của Chi, cái nhìn thấu hiểu của Hân.

Thơ thẩn đá từng hòn sỏi trên đường từ giảng đường đến sân bóng, Hoàng lại bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Mắt liếc ngang liếc dọc,cố tìm gì đó đánh lạc hướng suy nghĩ, cậu vô tình nhìn thấy bóng hình đó, người cậu đã trốn, đã không nhìn mặt.

Yến Nhi đứng đó, tươi cười rạng rỡ dưới ánh nắng cùng anh chàng Khánh đó, ánh mắt tràn đầy tình cảm hướng về người con trai đáng ghét đó. Hoàng thấy đầu mình như bốc cháy, ngón tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Cậu không chịu đựng được nữa rồi! Hoàng chạy như bay đến, đứng chắn trước mặt Yến Nhi. Yến Nhi giật mình khi đụng phải cậu, rồi bình tĩnh chào:

– Hoàng,đi đâu vội vậy?

Hoàng nhìn Yến Nhi chằm chằm, nụ cười đó….không phải chỉ dành cho cậu, là nụ cười công thức đến mức nhàm chán Yến Nhi dành cho tất cả mọi người. Khánh đứng im quan sát vẻ mặt của Hoàng, khẽ mỉm cười, rồi quay sang Yến Nhi nói nhỏ:

– Anh đi trước nhé!

– Vâng, cuối tuần gặp anh sau nha! – Yến Nhi hớn hở vẫy tay chào Khánh, rồi chột dạ khi bắt gặp ánh mắt của Hoàng – cậu sao thế?

– Rốt cuộc cậu là người thế nào vậy? – Hoàng gằn giọng

– Sao cơ? – Yến Nhi sững người

– Nói thích tôi, nhưng lại đi tươi cười với thằng khác! – Hoàng quát inh ỏi – lại còn để đứa khác tán tỉnh nữa! Cậu muốn là trung tâm sự chú ý đến vậy à? Cậu luôn miệng nói thật lòng với tôi, thế nhưng biểu hiện của cậu hoàn toàn ngược lại! Vậy là sao?

Yến Nhi vẫn bình tĩnh đối diện với Hoàng, chờ cậu nói xong, mỉm cười hỏi lại:

– Cậu ghen sao?

– Gì cơ? – Lần này đến lượt Hoàng sửng sốt

– Cậu nói không thích mình, vậy mình thích ai, đi với ai, cười với ai, cậu đâu cần quan tâm? – Yến Nhi vẫn cười thích thú nhìn Hoàng – có phải….cậu thích mình rồi, đúng không???

– Cậu…..cậu nói linh tinh gì thế! Ai thèm thích cậu! Cậu thích ai, có bao nhiêu người thích, tôi….không quan tâm! – Hoàng chối bay chối biến

Thấy Yến Nhi vẫn cười bí hiểm nhìn mình, Hoàng xoa đầu, quay lưng chạy thẳng, ngược với hướng đến sân bóng. Chạy được 10 bước mới nhận ra mình đi sai hướng, ngập ngừng quay lại, rồi cúi gằm ặt lướt qua Yến Nhi. Yến Nhi nhìn theo cậu, niềm vui lan tỏa trong tim, quay người lai, giơ tay chữ V với gốc cây gần đó (?):

– Em thắng rồi!!!!!!!!!!!!

Sáng sớm hôm sau, Hân cùng Chi ngồi nhâm nhi bữa sáng trong cantin, bình chân như vại.Tiết 3 mới phải lên lớp, thế nên hai người mới có thời gian hưởng thụ bữa sáng, như mọi khi đã ôm bụng rỗng đi học rồi, vì tính dậy muộn của Hân.

Hải, Trần Duy cũng không có tiết, ngồi ăn chung cùng hai người. Hân hỏi vu vơ, không nhằm vào ai

– Hoàng hôm nay học chiều sao không thấy bóng dáng nhỉ?

– Vẫn đang ngủ! – Hải thông báo ngắn gọn – cả đêm qua lăn lộn mất ngủ, nên giờ chắc chưa dậy nổi!

– Sao mất ngủ? – Trần Duy hỏi (toàn thấy ông này phụ trách hỏi, không biết gì hết)

– Sao em biết! – Hải nhún vai

Chi liếc Hân, hai nụ cười đồng loạt hiện lên trong thoáng chốc rồi nhanh chóng tắt ngấm, trở lại bình thường. Giờ giải lao nhanh chóng đến, Duy chạy như bay xuống cantin, giải quyết dạ dày trống rỗng, hợp với nhóm 4 người.

– Ăn nhanh đi, chuẩn bị có tiết rồi! – Chi nhắc nhở Hân vẫn cà kê nhai từng miếng bánh mì khô khan

– Xong ngay đây! – Hân vừa nuốt vừa nói, tay chỉ ra cửa– Hoàng kìa!

Ngay cửa cantin, Hoàng thiếu sinh khí vật vờ bước vào, va hết người này đến người kia, nhưng vẫn không thể tỉnh táo được. Thậm chí cậu còn đi qua bàn mọi khi vẫn ngồi nếu không có Trần Duy kéo lại.

– Rốt cuộc em bị cái gì thế? – Duy hỏi

Hoàng lờ đờ nhìn lên, lướt qua 3 XY một lượt, hướng mắt sang 2 XX, rồi bỗng dưng nắm tay Hân, nói thẳng thừng:

– Chị Hân, em thích chị!

Quạ! Quạ! Quạ! Tất cả đứng hình, nhìn Hoàng như sinh vật lạ nhất hành tinh. Hân vẫn ngậm nguyên miếng bánh mình, chưa kịp nhét vào miệng, chỉ biết dùng mắt biểu thị sự ngạc nhiên. Không ai nói câu nào. Hoàng nhìn Hân chăm chú, sau đó….buông tay cô nhanh như khi nắm, ngay lập tức, vồ lấy tay Chi để bên cạnh:

– Chị Chi, em thích chị!

………..Quạ lại bay đầy trời nữa rồi.

Chị! Em cảm nắng rồi – Chương 79

Đối diện có 3 người há hốc mỏ, ngơ ngác không hiểu, Hoàng chỉ nhìn Hân, Chi đánh giá gì đó, rồi thở dài cái thượ