
h món ăn, (lại) không hề biết có 1 tia sáng hình lưỡi lao đầy mùi ám khí hướng về phía mình ^^
Kết thúc phần thi, tất cả các nhóm dừng tay, sau đó để lại 1 người thuyết trinh món ăn, còn lại phải ra hết bên ngoài khu vực thi đấu. Đã gần 12 giờ trưa, ai cũng mệt, đói, chỉ biết chầu chực chờ xâu xé cả chục khay bánh sau khi giám khảo nếm xong.
Chi đại diện cho nhóm ở lại thuyết trình, 4 người còn lại nhanh chóng ra ngoài, hòa cùng đám đông khán giả, chăm chú dõi theo từng bàn, từng bàn giám khảo đi qua. 30 phút sau, kết thúc phần nếm món ăn, ngay lập tức, ngần ấy bánh ngọt được tất cả mọi người xông vào giải quyết như bão táp, vụn bánh cũng không thừa.
10 phút sau, tất cả cùng nghiêm túc đứng theo hàng theo lối, các nhóm dự thi tập trung trên sân khấu, chờ phần công bố điểm. Thầy phụ trách lễ hội đứng lên, khẽ hắng giọng rồi nói to:
– Bây giờ sẽ là phần công bố và trao giải. Các nhóm đã làm rất tốt chủ đề cuộc thi lần này, ngoài sự tưởng tượng của đoàn giám kháo. Tuy có 1 vài nhóm hiệu quả ngược, nhưng cũng đã thể hiện sự cố gắng khôngngừng…..bla..bla…bla…
Thầy vẫn cứ vô tư trước bao nhiêu con mắt nản lòng, hồi hộp của đám sinh viên, thao thao bất tuyệt với bài diễn văn gần 10 phút, rồi mới đủng đỉnh chậm rãi cầm tờ giấy A4, tuyên bố:
– Sau đây, tôi sẽ công bố 4 giải khuyến khích. Thuộc về các nhóm…….*ngừng 3 giây* nhóm 1 khoa Ngoại ngữ, nhóm 1 khoa Sư phạm, nhóm 2 khoa Kinh tế, nhóm 2 khoa Tài chính!
Danh sách dài ngoằng của giải khuyến khích vang lên, nhóm dược đọc tên reo hò phấn khởi bên cạnh sự im lặng đầy căng thẳng của những nhóm khác. Sau đó là giải 3, gồm 3 nhóm.
– Giải nhì thuộc về….nhóm 2 khoa Sư phạm! – thầy tiếp tục – và nhóm 2 khoa Bảo vệ thực vật!
Cả nhóm Hân xuôi xị, trừ Hân. Nhóm cô là nhóm 1, chả nhẽ lại hụt như thế sao, đến giải cũng không được. Hân còn mải hướng đến Yến Nhi đứng đằng xa, cười toe toét, vẫy tay lia lịa chúc mừng Yến Nhi được giải nhì, chả thèm để ý xem mình có được giải không.
– Cuối cùng là giải nhất! Món ăn đã chinh phục ban giám khảo tuyệt đối, từ ý tưởng, cách trình bày, đến hương vị, sự hòa hợp trong từng chiếc bánh. Giải nhất…..thuộc về……nhóm 1……- thầy phụ trách cứ hiên ngang đọc từng từ, từng từ, đến khi cả trường hướng ánh mắt sát thủ muốn xông vào xâu xé, ổng mới chịu nói cho trọn vẹn – khoa Bảo vệ thực vật!!!
Tiếng hét sung sướng, reo hò vang lên khắp 4 góc sân trường, sinh viên khoa đứng rải rác khắp nơi mà ^^. Nhóm Hân sau khi bất ngờ với kết quả thì ôm nhau nhảy tưng tưng trên sân khấy trong tràng vỗ tay chúc mừng kèm theo tiếc nuối của những nhóm khác. Cười tít cả mắt không biết trời trăng mây gió, đến khi nhìn thấy người đang cùng ôm cùng nhảy với mình là ai, Hân mới giật mình, vội cuống cuồng buông tay ra, gương mặt đỏ như con tôm luộc, cúi gằm xuống đất đầy xấu hổ. Hải nhìn biểu hiện của Hân, chỉ mỉm cười nhưng trong lòng lại gào thét đầy phấn khích :D
Kết thúc buổi thi nấu ăn, mọi người về ký túc xá nghỉ ngơi chuẩn bị cho sự kiện thi can đảm lúc chiều tối. Hân cùng Chi nhanh chóng về phòng, thay nhau chiếm giữ phòng tắm sau ngày dài mướt mát mồ hôi.
Trong phòng, Hân ngồi ngẩn ngơ trên giường, ôm chặt con heo hồng trong vòng tay, mắt nhìn xa xăm, suy nghĩ mông lung. Cứ khi nào nhớ lại ban sáng, cô lại không tự chủ được mình, mặt cứ nóng bừng lên như bị sốt. Khoảnh khắc đó, Hân bất ngờ, sửng sốt, nhưng 1 tia cảm động lại khẽ len lỏi vào trong tim, khiến trái tim cô đập nhanh hơn bình thường. Cảm giác nóng cháy nơi đầu ngón tay đi kèm với chút đau xót vì vết thương, chút nhột nhột nữa….khiến cô không thể bình tâm lại được.
Cô bị làm sao thế này? Có khi nào…bị bệnh nan y không? Chắc mấy hôm nữa phải kêu mẹ yêu đến dẫn đi khám thôi! Chứ cứ thế này…biết đâu chết sớm, cô còn yêu đời lắm hix (chịu thua toàn tập <_<)
Chi mở cửa phòng tắm bước ra, dùng khăn lau đầu, ngó thấy nhỏ bạn thân ngồi thẫn thờ. Khẽ lại gần, Chi lên tiếng hỏi:
- Hân! Mày sao thế?
-…………..*im re*
- Hơ, nhỏ này, bệnh à? Sao tao hỏi không nói?
-…………..*tiếp tục im re*
- HÂN!!!!!!!!! – đến nước này, nhẹ nhàng không tác dụng, Chi mất kiên nhẫn, ghé sát vào tai Hân hét lớn
- Oái, cái gì thế? – Hân giật mình, tay che tai, nhìn Chi nhăn nhó
- Tỉnh chưa cưng? Bị cái gì mà tao gọi, tao hỏi không thèm thưa? Khinh nhau hả? – Chi lườm Hân 1 cái rõ sắc, khoanh tay tra hỏi
- Mày gọi tao bao giờ? – đáp lại là 1 câu hỏi khác cực ngây thơ nai tơ của Hân
- Mày bệnh hả? Hôm nay đứng dưới nắng nhiều quá say nắng à? – Chi giả bộ đưa tay sờ trán Hân, chẩn đoán như bác sỹ
- Ừ, chắc thế! – Hân xuôi xị thừa nhận luôn khiến Chi bất ngờ, tưởng nhỏ phải bật lại tanh tách như mọi lần chứ?
- Haizzz, nói nghe coi, có chuyện gì cần suy nghĩ hả? – Chi lấy lại bộ mặt nghiêm túc, nhìn Hân quan tâm
- Không có gì, chỉ là….
Hân ngập ngừng, rồi cũng nói ra cảm giác của mình, thậm chí còn nói mãi mới diễn đạt được hết ý kiến. Tiếng Việt phong phú thế mà Hân cảm giác vốn từ 20 năm chạy đi bằng sạch.
Chi ngồi chăm chú lắng nghe, sau khi Hân nói xong, thờ dài cái thượt, nhìn Hân bằng ánh mắt thương hại pha tạ