XtGem Forum catalog
Chết Vì Cái Đẹp

Chết Vì Cái Đẹp

Tác giả: minmindo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326065

Bình chọn: 7.00/10/606 lượt.

và tên Huy đã trở lại bình thường nó đã gào lên như bò rống và bắt đầu bưng vẻ mặt buồn rười rượi ra, nó kể lể rằng nó đã tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để chuẩn bị cho tôi một kế hoạch có cái tên rất củ chuối là: “Tìm lại hạnh phúc”, (con này điên bẩm sinh), cuối cùng nó thất vọng vì kế hoạch đã không được thực hiện. Khẳng định con này là mẫu bạn điển hình chuyên bán đứng bạn bè.

Đau đớn thay cho số phận của tôi, có hai đứa bạn thân (một là tự nguyện và hai là bắt buộc phải chấp nhận) thì một người chuyên bắt nạt, một người chuyên bán đứng bạn bè.

– Ổn cái con khỉ!!

Tôi gào rú lên, hận không thể gào khóc tức tưởi.

– Mày cứ bi quan quá đáng. Mày làm dâu nhà tên Huy cũng tốt, về đấy rồi có tiền tiêu không hết, cuộc đời nở hoa, tương lai sáng lạn. Đến lúc đấy mày phải nhớ đến con bạn này đó.

Lấy tên Huy vì tiền?? Con này láo…

– Triệu Vân Trang!! Mày xui dại tao đúng không?

– Tao đang lo nghĩ cho cuộc đời của mày.

– Còn Nhật Đăng?

– Bỏ đi.

Nó trả lời thẳng.

Tôi sững lại hồi lâu.

Cái Trang lại tiếp tục.

– Tao nói thật là mày hợp với tên Huy hơn. Ý tao không phải là chê mày không xứng với Nhật Đăng. Mày xinh xắn dễ thương đi với anh ấy cũng rất đẹp đôi, nhưng… tao sẽ chỉ ỦNG HỘ tên Huy thôi. HÂN – HUY là đẹp nhất.

– Thôi đi.

Tôi bĩu môi.

Tôi cũng đã suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi và Nhật Đăng, tôi chỉ có cảm tình chứ chưa hẳn là thích thật sự. Nói ra thì sợ anh ấy tổn thương nên tôi đành giữ lại. Tôi đã quá sai khi vội vàng đồng ý làm bạn gái anh ấy ngay. Đành để thời gian tự xây đắp tình cảm vậy.

Còn tên Huy. Cậu ta biết tôi trước, và dường như là rất hiểu tôi. Tôi còn chẳng biết rốt cuộc tôi với cậu ta là cái mối quan hệ gì. Rất phức tạp và khiến người ta không muốn nghĩ.

.

Đành cứ để như cũ, chuyện gì đến rồi sẽ đến.

.

Nhật Đăng đang trong giai đoạn bận ôn thi đại học nên thời gian chủ yếu anh ấy để vào việc học, gặp tôi cũng ít hẳn đi. Năm sau tôi cũng sẽ như anh ấy thôi, tên Huy sẽ lại ở cạnh tôi bắt học cái này cái kia, lôi tôi ra thư viện rồi vác đống sách về nhà để nghiên cứu. Cậu ta sẽ vỗ ngực tự hào “Tớ chắc chắn sẽ cho cậu đỗ đại học”. Tôi mà không đỗ thì sẽ đập nát cậu ta ra và vứt cho gà ăn.

– Đảm bảo là cậu đang nghĩ bậy bạ.

Tên Huy xỏ hai tay vào túi quần vênh mặt lên phán xét. Tôi ghét cái kính đó. Vênh lên lại càng ghét. Nhưng thôi… ít ra thì tôi cũng đã chấp nhận cái kính đó hơn ba năm, và dù sao thì tôi có thể nói chuyện bình thường với tên Huy, nhẹ nhõm cả người.

– Không có! Cậu đừng nói linh tinh!

– Hiện lên mặt cậu hết rồi kìa.

– Đâu? Chỗ nào?

– Đây này….

Tên Huy nhếch môi cười và chỉ vào mặt tôi…

– Hai đứa…!!!!

Tôi giật thót.

OMG!!

Hãy nói đây không phải sự thật đi!!

Tôi tự véo vào tay mình…Đau… Thật rồi. Bà nội tên Huy đang đứng trước cổng nhà cậu ta. Bà đang cười, rất sung sướng, đó là từ đúng nhất tôi có thể dùng để diễn tả nụ cười của bà.

Tên Huy cũng bất ngờ không kém gì tôi.

Bà cười tươi rói và bước nhanh đến trước mặt bọn tôi, bà đã ngoài bảy mươi rồi nhưng năng lượng vẫn tràn trề, một năm đi du lịch đến vài chục lần không hề hấn gì.

– Hai đứa tiến triển nhanh quá. Mà cưới bây giờ là tảo hôn, nhà nước không cho đâu…

Tôi cùng tên Huy ngơ ngác nhìn bà.

.

Bão đến sớm rồi.

CHƯƠNG 12: FIRST KISS

Hiện giờ tôi và tên Huy đang ngồi khép nép trên ghế ngơ ngẩn nhìn bà đang hí hửng cười cười nói nói.

Nói thế cho nó đồng bộ chứ có mỗi tôi là khép nép thôi, tên Huy thì ngồi như ông tướng, mặt hằm hằm như kiểu sắp tuyên chiến với đối thủ – tức là bà nội hắn.

Giả sử mà cho tên Huy ra đời vào cái lúc còn chiến tranh thế giới ý, chỉ cần cho cậu ta vác mặt ra trước kẻ địch thôi thì khỏi cần mất công viết thư tuyên chiến với chả khiêu chiến luôn, nhìn mặt thôi đã muốn cho đấm vài phát rồi, xấu số mà trúng phải thằng tướng địch nóng tính nó chả cầm súng bắn vỡ sọ, hết vênh váo… khà khà… trí tưởng tượng của tôi ngày càng vươn xa rồi đấy.

Tên Huy nhếch nhếch môi nhìn tôi rồi lại nhìn bà hắn, tôi cá là sau này miệng cậu ta sẽ lệch sang một bên kiểu như dị tật bẩm sinh ấy.

– Sao bà nói mai bà mới về cơ mà?

Tên này đúng là láo. Bà nội cậu ta cách nửa vòng Trái đất lặn lội về viếng… à nhầm… thăm cậu ta, đã không biết quý thì thôi lại còn hỏi “Sao bà nói mai mới về?”

Đại bất hiếu…

Bà nâng tách trà lên nhấp một ngụm và cười hiền.

Ôi bà à! Cháu đau lòng thay bà vì có đứa cháu trai bất hiếu.

– Bà muốn tạo bất ngờ. Hai đứa vui không?

Gương mặt bà bỗng chốc trở nên phấn khích, đó là từ đúng nhất tôi có thể dùng.

Rất bất ngờ là đằng khác.

Tôi với tên Huy đang cãi nhau chí chóe thì bà ở đâu ra gào lên làm tôi tí thì ngất. Sau đó thì lôi tôi cùng tên Huy vào nhà cậu ta.

.

Tên Huy nghe xong câu trả lời của bà, hắn lại hỏi.

– Còn bố mẹ cháu?

– Mai chúng nó về. Xem ra bố mẹ cháu không cần phải lo lắng về đứa con trai yêu quý này rồi, cháu sống rất tốt và cũng phải cảm ơn cháu dâu.

Bà cười cười với tôi. Tôi chẳng còn cách nào khác là cười gượng gạo đáp lại bà.

Nói tên Huy không sống tốt mới là lạ. Được tôi phục vụ cơm nước, khó chịu thì đã có tôi làm