
ng nơi con tim mình sẽ khiến cô an lành hơn.
Khoảng giao nhập nhoạng giữa đêm và ngày trùm đổ lên cơ thể An Vi. Trong thứ ánh sáng kỳ diệu đó, toàn thân cô như phát sáng. Dương Kha bị mê hoặc, đôi mắt không rời An Vi.
– Mình muốn đi khỏi nơi này! – An Vi không nhìn vào mắt Dương Kha. Cô cài lại một lọn tóc rủ lên vành tai. Cô đã cảm thấy quá mệt mỏi. Cô không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Những xa hoa tráng lệ của thành phố này như bọt bóng xà phòng nhẹ tênh, cô hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận và nếu như có cơ hội tiếp cận thì nó cũng sẽ nhanh chóng nổ tung.
– Dù cậu đi tới đâu, mình sẽ đi cùng cậu. – Dương Kha quả quyết. Mỗi lời Dương Kha nói đều là những suy nghĩ đã chín chắn, hoàn toàn không phải phút giây bồng bột nhất thời.
– Cậu còn có công việc và một tương lai sáng ở nơi này. -An Vi cụp mắt lại.
– Nhưng tất cả điều đó sẽ hoàn toàn vô nghĩa nếu không có cậu.- Cuối cùng thì Dương Kha cũng nói được một câu thật với lòng mình – dù câu nói đó hơi muộn màng.
An Vi cúi xuống đầy mông lung. Những sợi tóc tơ lòa xòa trước trán.
– Cậu đừng làm mình cảm thấy có lỗi với cậu thêm nữa được không? – Phản ứng của An Vi nhất định là như vậy.
Dương Kha đã sớm đoán biết được điều đó. Anh đã chuẩn bị tinh thần đón nhận tất cả… Dương Kha xoay vai An Vi lại. Giọng nói anh ấm áp trong cái nhìn đầy trìu mến.
– An Vi nhìn tớ này, cậu tin tưởng tớ chứ. Tớ làm điều đó vì tớ chứ không phải vì cậu!
An Vi ngước đôi mắt trong lên nhìn Dương Kha đầy cảm động. Thực sự, khi trốn chạy, cô cũng cần có bạn đồng hành. Cô chưa đủ cứng rắn để có thể biến mất một mình. Dương Kha là sự lựa chọn hoàn hảo. Nhưng cuộc sống của Dương Kha hiện tại đang rất ổn. Cô không có lý do gì mà phá vỡ những gì mà Dương Kha đã cố công xây đắp. Tương lai của Dương Kha rất xán lạn. Chính vì thế, sự lựa chọn của cô chỉ có một. Hoặc là để Dương Kha đi cùng mình. Hoặc là cô sẽ phải mạnh mẽ lên.
An Vi chọn cách thứ hai.
***
Ngày hôm sau, trong lúc Dương Kha đi làm, An Vi đã lặng lẽ trả phòng. Đơn nghỉ việc của cô cũng đã được chấp nhận. Còn công việc chỗ Hữu Uy, nếu bị kiện vì phá bỏ hợp đồng, cô cũng sẽ bồi hoàn. Bây giờ, cô cần có thời gian để suy nghĩ. Cuộc sống mới ở một vùng đất mới sẽ giúp cô trưởng thành hơn. Một ngày nào đó, gần thôi, cô sẽ để cho Dương Kha biết nơi cô đang đến. Nhưng nhất định không phải bây giờ. An Vi biết rằng Dương Kha sẽ phát điên lên tìm cô, nhưng thời gian sẽ dần nguôi ngoai tất cả. Và đâu phải cô không bao giờ trở về nữa.
Chiếc tàu lăn đều những nhịp bánh. An Vi chống tay nhìn qua ô cửa sổ. Màu xanh của những hàng cây ven đường nối tiếp nhau chạy lùi lại phía sau. Những mệt mỏi và ảo não cũng nối tiếp nhau lùi lại. Trong lòng cô hiện tại, những gì đã trải qua không còn quá đau đớn nữa. Nó đã được cô gói gém rất kỹ giấu sâu trong tận đáy lòng. Con người ta không thể cứ mãi sống trong đau thương như thế! – An Vi tự nhủ.
Chiếc tàu dừng lại trước một sân ga rộng nhốn nháo. An Vi khoác chiếc ba lô đen lên vai. Chiếc ba lô tuy không rộng lắm nhưng cũng bao chứa được những gì cô nhất định phải mang theo. Cô len qua những dòng người đông đúc trong thời tiết êm dịu của những ngày chớm hè.
– An Vi!- Một cô gái xinh xắn dáng người bé nhỏ giơ tay vẫy vẫy.
An Vi nhoẻn miệng cười tiến lại gần:
– Đồ khỉ. Mấy tháng không gặp, mày cũng chẳng khác là bao nhỉ. Chỉ có điều đã thấy rõ bụng lắm rồi này. Chừng nào tao có cháu bế đây. – An Vi xoa xoa tay vào bụng bầu của Phương Nhã trêu chọc.
– Tầm tháng 9 mày ạ. Mà An Vi, ông xã tao đang chào mày từ nãy tới giờ đấy. – Phương Nhã giả vờ hờn dỗi. An Vi luống cuống chào người đàn ông trước mặt.
– Anh Tuấn Duy, em thật vô ý, em đã không nhìn thấy anh.
Tuấn Duy lắc lắc đầu:
– Em khách sáo rồi, đều là chỗ quen biết cả mà.
Thời đại học, Tuấn Duy học trên An Vi và Phương Nhã hai khóa. Họ quen biết nhau khi cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ tiếng Anh của trường. Tuấn Duy học không thực sự tốt nhưng bù lại, tiếng anh của anh rất khá. Ra trường cũng vào thời điểm thuận lợi nên dễ dàng kiếm được việc làm chứ không đến nỗi chật vật như tình cảnh của An Vi bây giờ. Nhắc lại chuyện quá khứ, An Vi thấy có chút không tự nhiên. Thực ra người ban đầu Tuấn Duy theo đuổi là An Vi nhưng cô không có tình cảm gì khác với anh ngoài tình bạn. Ngược lại Phương Nhã lại rất nồng nhiệt với anh. An Vi có thể cảm thấy những thấp thỏm trong lòng cô bạn mỗi khi Tuấn Duy đi ngang qua nở nụ cười thân thiện. Chính vì vậy, An Vi đã giấu biệt chuyện Tuấn Duy có tình cảm với mình mà cố ý tác thành cho hai người.
– An Vi, mày đã quyết định đến đây tìm vận may thì nhất định phải ở cùng với bọn tao nhé!
Lời đề nghị của Phương Nhã khiến An Vi lúng túng. Làm sao có thể như vậy được cơ chứ. Nhưng cô không muốn trực tiếp từ chối thành ý của Phương Nhã.
– Tao đã tìm nhà trọ trên mạng trước khi đến đây rồi. Cũng đã chuyển khoản đặt cọc trước rồi.- Cuối cùng An Vi cũng viện ra được một lý do. Thực ra cô định thuê tạm nhà nghỉ nào đó vài hôm rồi sau đó vừa tiện tìm việc vừa tiện tìm chỗ làm, cô chưa hề đặt cọc nhà trước.