Polaroid
Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323345

Bình chọn: 7.5.00/10/334 lượt.

m qúa.

– Vậy chơi tiếp nữa đi.

Tịnh Nghi Dợm người toan chạy. Hữu Bằng rùn vai:

– Không… mệt lắm rồi.

– Vậy…

Đôi môi nhỏ chu ra

– Anh ngồi đây nghỉ. Tôi đi nhặt trái thông nhé ?

– Ừ

Phất tay đồng ý Hữu Bằng ngã dài trên nệm cỏ, mỉm cười nhìn Tịnh Nghi tung tăng chạy đi nhặt trái thông. Bóng cô nhỏ nhắn xinh xinh trong chiếc đầm màu trắng tinh khôi, nổi bật giữa màu xanh cây cỏ, hệt như nàng công chúa trong các truyện thần tiên, làm lòng chàng trai Hữu Bằng yên tỉnh la.

– Á! Thôi đi nè. Anh ăn gian qúa : Nói hôn một cái, mà nãy giờ cứ hôn hoài hà.

– Cho anh đi mà… năn nỉ đó.

Vẳng trong ngàn thông, tiếng đôi tình nhân trong rừng vọng đến tai Hữu Bằng. Hơi ngiêng người về hướng vừa phát ra tiếng nói, Hữu Bằng bổng thấy mình tò mò qúa. Tự nhiên sao muốn biết cô gái đó có bằng lòng tặng thêm nụ hôn cho người yêu vừa nài nỉ kia không ?

Dường như biết có kẻ trộm nghe, đôi nhân tình chợt ngừng lời tâm sự, để nổi thắc mắc cứ lớn dần trong lòng Thằng trai tơ chưa từng nếm trải nụ hôn bao giờ. Nụ hôn ra sao nhỉ ? Tại sao yêu thì người ta lại… hôn nhau có ngon lành thú vị gì không, mà các đấng nam nhi phải hạ mình năn nỉ ? Tự nhiên Hữu Bằng lại nghỉ đến ngày mình đặt nụ hôn lên môi của ai đó… chà ! Không hiểu Tịnh Nghi sẻ thế nào khi bị mình bất ngờ hôn lên môi ? Có trợn mắt, phùng má giận dữ như khi bị mình trừ nữa tháng lương chăng ? Ôi! Thú vị, Thật là thú vị. Nghỉ đến đây, Hữu Bằng không nhịn được, bật lên cười lớn

Mà Tịnh Nghi đâu rồi nhỉ ? Bật chống tay ngồi dậy, Hữu Bằng nhình quanh lo lắng. Thời gian trôi nhanh qúa, chỉ mới nghỉ vấn cơ thôi trời Đà Lạt đã tối mất rồi. Hai ông bạn đang nóng lòng chờ ở khách sạn đây.

– Về thôi , Tịnh Nghi ơi.

Đặt tay lên miệng làm loa Hữu Bằng gọi lớn.

Không có tiếng trả lời , Hữu Bằng tặc lưởi. Tịnh Nghi này hư thật, ham chơi quá. Một lần nữa, Hữu Bằng gọi to hơn.

VẫN không có tiếng đáp lời, Hữu Bằng bực bội đứng lên tìm. Một vòng, hai vòng rồi nhiều vòng, vẫn chẳnph thấy bóng Tịnh Nghi đâu cả, chỉ có tiếng gọi của Hữu Bằng làm kinh động rừng đêm.

Lẽ nào… Một ý ngỉ chợt đến, làm tóc trên đầu Hữu Bằng như dựng cả lên. Cảnh Tịnh Nghi một mình hoảng loạn giữa rừng khuy như hiện ra trước mắt. Cô hẳn là ham vui đã chạy lạc mất rồi. Làm sao bây giờ nhỉ ?

Không đắn đo, Hữu Bằng hớt hải chạy sâu vào giữa khu rừng. Chiếc quẹt trên tay anh sáng lập loè như con đom đóm nhỏ mất hút vào giữa rừng đêm tĩinh mịch.

Mình đã chạy bao lâu rồi ? Hữu Bằng cũng không biết nữa, anh chỉ biết cắm cúi ch.ay trong lo sợ và hoảng loạn. Có khi nào Tịnh Nghi bị cọp ăn thịt mất rồi không ? Chân Hữu Bằng như khụy xuống trước ý nghỉ này, rồi anh lại tự trấn an mình ; KHông đâu. Rừng này làm gì có cọp. Nhiều du khách tham quan lắm , loài thú này chắc không thể tồn tại ở đây.

– Tịnh Nghi ! Tịnh Ngi ơi!

Giọng Hữu Bằng kàn đặc, khát cháy khô cổ, cơ Thể mệt rả rời, anh thả người phệt luôn xuống cỏ. Biết tìm Tịnh Nghi ở nơi nào ?

Có một âm thanh tựa như tiếng khóc vang mơ hồ trong gió. Tịnh Nghi chăng ?

Hữu Bằng bật nhanh dậy, bao mệt mỏi tan ngay, anh lao nhanh về phía có tiếng khóc.

– Tịnh Nghi ! Có phải Tịnh Nghi không ?

– Tôi đây. Hữu Bằng ! anh ở đâu ?

Giọng cô vang yếu ớt. Hữu Bằng dấn lên một bước. Dường như anh tìm đúng hướng rồi.

– Ai ui !

Còn đang dò dẫm Hữu Bằng bổng bị một người lao lên ôm chặt cứng, chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng khóc ré lên:

– Hữu Bằng ! Anh bỏ tôi đi đâu vậy ? Sao không chờ tôi với.

Là Tịnh Nghi, Hữu Bằng nghe tim thở phào ra nhẹ nhõm. Anh nhìn Tịnh Nghi lạ lẫm :

– Tôi có đi đâu, vẫn ngồi ở đó chờ mà.

– Thôi đi

Giọng Tịnh Nghi hờn dỗi đẩy Hữu Bằng ra

– ANh đừng có dối, nếu ngồi ở đó… sao tôi tìm hoài mà không thấy ?

Chẳng phải tôi đi mà tại cô tìm không đúng chổ thôi, Hữu Bằng muốn nói lại thôi. Nhìn điệu bộ Tịnh Nghi thê thảm thế này , anh không đành lòng trách nữa. Cả buổi chạy loạn trong rừng chắc là Tịnh Nghi sợ lắm. Dìu cô xuống, trao cho cô chiếc khăn, Hữu Bằng ân cần cất giọng :

– Lau mặt đi ! nhình mình kìa, lem luốt như con mèo vậy.

Nhận chiếc khăn Tịnh Nghi thấy mình riu ríu vâng lòI. Biết nói sao nổi vui mừng của cô giữa phút này. Định giận Hữu Bằng mà không làm được, chỉ thấy mừng, thấy muốn anh hỏi thăm thêm chút nữa. Như lúc này đây, giá mà Hữu Bằng hỏi ” Cô có lạnh lắm không ? “, thì Tịnh Nghi sẽ thấy lòng mình ấm lên nhiều lắm.

Nhưng như bao lần khác, Hữu Bằng vẫn vô tình không nhìn đến cô, anh thản nhiên châm thuốc hút. Tức mình qúa, Tịnh Nghi khóc ré lên. Hữu Bằng ngẩng dậy ngạc nhiên :

– Chuyện gì vậy ?

Nghe giọng anh cộc lóc, Tịnh Nghi sợ qúa liền bịa ra một lý do.

– Đạp lên chân người ta còn hỏi

– Vậy sao ?

Hữu Bằng rụt vội chân mình lại rồi bật lên cười lớn

– Tịnh Nghi! Cô xem nè, cũng tại cô làm tôi mất hồn vía đến nỗi đánh rớt mất chiếc giày lúc nào cũng không hay nữa ?

– Rớt mất rồi ư ?

Một niềm hạnh phút dâng tràn, để Tịnh Nghi bổng nhìn Hữu Bằng trìu mến.

Bây giờ cô mới nhận ra Hữu Bằng không chỉ đi một chiếc giày mà khắp mặt mũi anh đầy những vết cây cào xước, đầu tóc rối bù, áo quần xộc xệch, hẳn là tìm cô vấ