
nh gì
Đứa bé đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt
– Chỉ bị xe **ng gẫy chân thôi.
– Trời đất !
Tịnh nghi kêu to hốt hoảng
– Bao lâu rồi ?
– Dạ, một tuần rồi
Đứa bé khóc nghẹn ngào
– Chân mẹ em bây giờ phải băng bột trắng tinh. Bác sĩ bảo phải sáu tháng mới có thể đi đứng bình thường được.
– Tội nghiệp chưa !
Thở ra, Tịnh NGhi dịu dàng đưa tay vuốt tóc đứa bé. Nó lại kể trong nước mắt :
– Nhà em bây giờ khó khăn lắm. Mẹ dã không thể gánh chè đi bán, còn phải uống một ngày hơn mười ngàn tiền thuốc. Em ban ngày đi học, chỉ đi bán ban đêm và chủ nhật, nên kiếm không được bao nhiêu. Túng qúa, em mới làm liều, xin chị đừng đuỗi em. Không được đi bán, em và mẹ em sẽ chết đói đó.
– Chị không đuuổi em đâu
Tịnh Nghi lại lau nước mắt cho đứa bé
– Em cứ việc đến đây bán tự nhiên. Tới chừng về, hoa còn ế bao nhiêu, cứ đem đến chị. Chị sẽ mua hết giùm em.
– Ôi ! Em không làm như vậy được đâu…
Đứa bé lắc đầu
– Ai lại bắt chị mua hoa ế chứ ?
– Cứ bán cho chi.
Tịnh Nghi vui vẽ
– Vì chị cần trang trí cho bàn tiệc mà. Nào, đưa chị xem, hôm nay còn bao nhiêu hoa hả ?
– Còn những tám hoa…
Đứa bé đếm những bó hoa trong lẵng
– Nhưng em không bán cho chị đâu, vì toàn là hoa ế… chỉ có nụ thôi.
– Không sao
Tịnh Nghi ôm hết những bó hoa ra khỏi lẵng hoa
– Bao nhiêu hả ? Có phải mười ngàn một bó không ?
– Dạ phải
Đứa bé gật đầu
– Nhưng em chỉ lấy chị tất cả hai chục ngàn thôi… giá vốn
– Ngốc à ! Bán vốn th`i lấy gì mua thuốc cho mẹ hả ?
Tịnh Nghi lườm yêu nó
– Chị vẫn mua em mười ngàn một bó, còn “boa” luôn cho em hai chục ngàn nữa.
– Nhưng… đứa bé không nhận tiền, ngơ ngác hỏi. Sao chị lại tốt với em như vậy hả ?
– Vì…
Mỉm cười, Tịnh Nghi nhẹ xoa đầu nó
– Em là một đứa bé ngoan, hiếu thảo với mẹ nên chị yêu, chị qúy. Nhận đi em.
– Da.
Đứa bé nhận tiền, rưng rưng
– Chị tốt qúa, em cảm ơn chi.
Tịnh Ngi vẫy chào đứa bé rồi nhẹ đứng lên. Bên ngoài, Hữu Bằng cũng nghe sống mũi cay xè. Anh không hiểu sao câu chuyện đứa bé lại làm anh xúc động nhiều đến thế.
– Ồ, Hữu Bằng ! Anh về rồi ư ?
Đẩy cửa bước ra, bất chợt gặp ngay Hữu Bằng đứng đó. Tịnh Nghi kêu lên mừng rỡ
– Sao anh về trể thế ?
– Tôi có chút chuyện. Tặng cho cô nè.
Chìa bó hoa ra, Hữu Bằng đột nhiên nghe xấu hổ. Anh muốn thu hồi lời nói lẫn bó hoa kia lại qúa.
– Ồ ! Lại hoa à ?
– Hôm nay là ngày hội hoa sao ấy
Nâng bó hoa lên mũi, cô nói tiếp
– Thơm qúa, hoa đẹp qúa
– Cám ơn anh
– có gì đâu
Hữu Bằng Khoát tay
– Của một cô gái tặng cho tôi, tiện tay nên mang về cho cô thôi.
– Vậy ư ?
Nụ cười trên môi vụt tắt. Tịnh Nghi dằn dỗi đưa cả hai bó hoa cho cô tiếp viên đứng gần
– Cấm vào bình hộ tôi.
Sao lại như vậy nhỉ ? Hữu Bằng đưa tay gãi tóc, không hiểu cho hành động của mình. Rỏ ràng anh đã cố tình mua hoa tặng Tịnh Nghi, lại không dám nhận. Sao anh lại sợ cô biết mình quan tâm đến cô đến vậy nhỉ. Mà nói như vậy thì còn tệ hại hơn đừng mua hoa nữa.
– Ăn cơm chứ ?
Vẽ hân hoan vui vẽ không còn nữa, Tịnh Nghi hỏi lạnh lùng.
– Ờ thì ăn
Cái bụng no căng vì vừa dự tiệc xong, nhưng Hữu Bằng không đành lòng từ chối. Vừa bị cụt hứng bó hoa, lại phải ngồi ăn một mình nữa, chắc Tịnh Nghi buồn lắm
– Lại món canh này hả ?
Ngoảnh ngang không trả lời anh, Tịnh Nghi và một miếng cơm to, cố nuốt bởi cục gì nghẹn ngang cuống họng. Được người đẹp tặng hoa, lại còn đem về nhà chọc tức mình thì…
Vẽ giận dỗi của Tịnh Nghi làm Hữu Bằng ấy náy. Vụng về, anh gắp một miếng thịt bỏ vào chén cô, như muốn an ủi.
– Ăn đi
– Hổng thèm
Tịnh Nghi giật mạnh chén, miếng thịt rơi xuống bàn. Tự nhiên tủi thân qúa, cô khóc oà lên, vụt bỏ chạy đi nhanh. Hữu Bằng đuổi theo cô:
– Tịnh Nghi ! cô sao vậy ?
– Thây kệ tui
Úp mặt vào một góc tường, Tịnh Nghi gắt lên
– Anh đi đi
– Giận à ? Sao thế…
Hữu Bằng hỏi, lòng nao nao bứt rứt. Lần đầu tiên trong đời, anh bị một cô gái giận kiểu này và cũng là lần đầu tiên anh không cảm thấy bực mình.
– Chuyện bó hoa à ? Tôi nói dối cô thôi. Sự thật, tôi đã mua bó hoa đó về để tặng cho cô đó.
– xì !
chiếc môi mọng trề dài
– Anh đừng hòng nói gạt tôi. Bó hoa đó là cúa một cô gái thầm ngưỡng mộ anh tặng cho. Tôi còn lạ gì tính đào hoa của anh nữa chứ ?
Một cô gái ngưỡng mộ ư ? Hữu Bằng thấy buồn cười, thấy vui vui, thấy mình như có thêm chút giá trị.
– Tôi nói đúng rồi phải knông ?
Tịnh Nghi đột nhiên quay đầu lại hét to
– Và anh vì bận chở cô ta đi dạo nên mới về trễ thế. Đúng không ?
– Ừ đúng… thì sao ?
Cười cười Hữu Bằng khiêu khích. Ừ nhỉ ! Thì tại sao chứ, Tịnh Nghi như chợt tỉnh. Anh ta đi với ai thì đi, mắc mớ gì phải khóc ? Vô duyên, xấu hổ chưa ? Nghe thẹn qúa, cô nghiêm giọng:
– Không sao cả – Rồi bỏ đi ngay.
Hữu Bằng lạng người trước mặt cô cười lớn :
– Vậy mà cũng tin ư ? Tôi nói đùa cả đấy, không có cô gái nào tặng hoa đâu. Tôi về trễ vì dự tiệc với ông Trần đó. Không tin cô cứ gọi điện kiễm tra.
– Anh đi với ai là chuyện của anh thôi, tại sao tôi lại kiễm tra chứ ?
Tịnh Nghi quẹt ngang dòng nước mắt. Hữu Bằng nhẹ rùn vai:
– Tôi cũng không biết nữa. Chỉ sợ mình không nói rỏ, đêm nay sẽ có người m