Duck hunt
Chàng Trai Không Biết Yêu

Chàng Trai Không Biết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321995

Bình chọn: 9.5.00/10/199 lượt.

không xấu như anh nghĩ . Bao năm rồi, bà chỉ yêu thương, quan tâm đến anh…

– Im ngay ! – Hữu Bằng ném mạnh tay, xô Tịnh Nghi té vào ghế salon . 1 cạnh bàn va vào đầu cô chảy máu, cùng lúc bà Thanh trên lầu vừa chạy xuống . Thấy Hữu Bằng xô ngã Tịnh Nghi, bà hớt hải chạy đến bên cô, lo lắng:

– Hữu Bằng ! Tại sao lại đánh vợ ? Con điên rồi hả ?

– Vợ ..- Như bị phát điên, Hữu Bằng phá ra cười ha hả… – May mắn là con không ngu dại như đàn ông trên thế gian này, đem hồ ly tinh về nhà ôm ấp.

Ngoéo tay, xách cổ áo lôi Tịnh Nghi đứng dậy, kéo cô vào sát ngực mình, anh hét:

– Biến ngay ! Cút xéo khỏi mắt tôi lập tức ! Đồ quỷ hiện hình ! 14 năm trước, bà ta đã làm tan nát gia đình tôi ! 14 năm sau lại đến lượt cô…

– Hữu Bằng ! Buông Tịnh Nghi ra ! – Bước lên gỡ tay Hữu Bằng ra khỏi ngực áo Tịnh Nghi, bà Thanh giận dữ – Cháu điên rồi phải không ? Tự nhiên lại nhắc chuyện 14 năm về trước.

– Không phải tự nhiên đâu, mà là sự thật.

Lấy tay lau ngang dòng máu rỉ ra ở khóe môi, Tịnh Nghi ôn tồn nói . Hữu Bằng lại hét lên:

– Im ngay ! Nếu cô còn dám nói lời nào, tôi sẽ cắt lưỡi cô.

– Dù anh có giết, tôi vẫn nói . – Tịnh Nghi không nao núng – Vì sự thật vẫn là sự thật thôi . Dù anh chối bỏ, bà ấy vẫn là mẹ của anh và dù bị hiểu lầm, bà ấy vẫn cứ là người tốt, đáng được yêu thương, kính trọng.

– Mẹ của Hữu Bằng ? – Bà Thanh lấm bẩm – Phương Quỳnh nó đã về rồi ư ?

– Bà ấy không phải là mẹ của tôi – Hữu Bằng hét lên – Tôi không có 1 người mẹ lăng loàn, trắc nết, vô lương tâm không biết gì liêm sĩ như bà ấy . Cả cô nữa, vô đạo đức, không tự trọng . Cô đã nhận bà ấy bao nhiêu tiền để về đây khuấy đảo cuộc sống yên bình của cha con tôi chứ ? Có phải 2 người đã có âm mưu từ trước ?

– Khốn nạn !

Bị xúc phạm, Tịnh Nghi tức giận . Không nén nổi, cô vung tay tát vào mặt Hưu Bằng, nhưng bị anh chụp được.

Sững sờ như mình bị xúc phạm thế, kê mặt mình vào sát mặt cô, Hữu Bằng gằn giọng:

– Cái trò vờ cao thượng, giả nhân, giả nghĩa của cô bị tôi phát hiện rồi . Cô cũng giống như bà ấy, như tất cả phụ nữ khác trên đời . Trắc nết, lẳng lơ, mưu đồ, xảo nguyệt . Nói cho cô và cả bà ấy hay nữa, 1 khi Hữu Bằng này còn sống thì cả 2 không ai được đặt chân vào nhà này . Hãy từ bỏ ý định dòm ngó gia tài của tôi đi !

Dòm ngó gia tài của anh ư ? Lùi về sau 1 bước, Tịnh Nghi nghe hụt hẫng . Không ngờ Hữu Bằng lại nghĩ mình như thế . Thì ra, bao lâu nay những gì tốt đẹp cô dành cho anh, anh đều nghĩ là cô cố tình làm ra để mua lòng, để chinh phục anh, để được thừa hưởng cái gia tài của anh ư ? Đau lòng quá, Tịnh Nghi không kiềm được những giọt nước mắt lăn dài xuống má…

Giọt nước mắt tủi hờn lẫn cái nhìn uốt nghẹn của Tịnh Nghi làm Hữu Bằng thoáng nao lòng, nhưng anh gạt đi ngay . Đừng để bị mắc lừa, thủ đoạn của đàn bà thôi.

– Lại khóc ! Và có lẽ ở đằng kia, trong 1 căn nhà nhỏ, bà ta cũng đang khóc sụt sùi, khẩn cầu lòng thương hại của ba rồi đấy . Đàn bà các người sao hay quá, không biết tự trọng là gì cả…

– Còn anh… – Tịnh Nghi thét lên trong tiếng khóc – Anh thhì hơn gì ai chớ ? Tôi tiếc là đã hiểu lầm, đã quan tâm lo lắng đến anh . 1 ngày không xa, anh sẽ phải hối hận về những ý nghĩ của mình.

Nói xong, cô giật mạnh tay bỏ chạy nhanh ra cửa . Bà Thanh dợm đuổi theo, nhưng Hữu Bằng đưa tay cản lại:

– Cứ mặc cô ấy, con tin là cô ấy sẽ chẳng dám bỏ đi đâu.

– Có chuyện gì mà Tịnh Nghi vừa khóc vừa đâm đầu chạy ra thế ? Ba gọi mãi cũng không ngừng . Có phải con vừa gây với nó không ?

Ông Thái chợt bước vào nhà nhìn Hữu Bằng, lo lắng:

– Phải . – Châm điếu thuốc, Hữu Bằng ngồi xuống ghế gác tréo chân, trả lời xấc xược – Con vừa đuổi cô ấy ra khỏi nhà mình đó.

– Đuổi ? – Ông Thái kinh hoàng – Sao lại đuổi ? Tịnh Nghi đã làm gì nên lỗi ?

– Cô ấy chỉ phạm 1 lỗi duy nhất thôi . – Hữu Bằng quắc đôi mắt sáng – Lỗi cùng chung giới tính với người đàn bà vô liêm sĩ đã sanh 1 thằng Hữu Bằng này.

– Hữu Bằng ! – Ông Thái cau mày – Thái độ của con hôm nay sao lạ quá ?

– Sẽ còn lạ hơn nữa, nếu ba còn tiếp tục quan hệ với người đàn bà ấy.

Hữu Bằng dúi mạnh điếu thuuốc vào chiếc gạt tàn . Bà Thanh bước lại gần con:

– Thái ! Có phải con vừa từ ở chỗ Phương Quỳnh về không ?

– Phải, mẹ à – Ông Thái gật đầu vui vẻ – Con vừa thuyết phục được cô ấy trở về.

– Sao, trở về à ?

Bà Thanh như bị bất ngờ . Hữu Bằng ngẩng dậy hét lên:

– Nếu ba đêm bà ấy trở về, con sẽ không ở trong nhà này nữa, con sẽ đem nội theo . Con không thể sống chung với người đàn bà lăng loàn ấy . Không trả lời, bà Thanh gật đầu, biểu lộ sự đồng tình . Ông Thái ngồi xuống ghế, thở ra 1 hơi dài:

– Hữu Bằng ! Đừng dùng những lời xúc phạm với mẹ con như vậy . Rồi con sẽ hối hận đấy . Sự thật không như những gì chúng ta đã nghĩ . Người có lỗi trong chuyện này là ba, không phải mẹ.

– Con thật không biết bà ta đã dùng cách gì để lừa được ba như thế . – Hữu Bằng cười mai mỉa.

– Bà ấy không dùng cách gì cả, ngoài sự thật . Hữu Bằng ! Con xem đi.

Vừa nói, ông ấy vừa lấy từ trong người ra 1 xấp giấy . Hữu Bằng cầm lấy, lẩm bẩm đọc rồi kêu lên ngơ ngác:

– Giấy xét nghiệm má