Chàng Trai Không Biết Yêu

Chàng Trai Không Biết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322520

Bình chọn: 7.5.00/10/252 lượt.

c này quan trọng lắm, nó quyết định hơn tám mươi phần trăm thành công hay thất bại của người kinh doanh.

Theo hướng dẫn của 1 số bạn bè kinh doanh nhiều kinh nghiệm, Hữu Bằng đã tìm đến nhà kiến trúc sư Minh Long, người kỹ sư đứng đầu trong giới kiến trúc, từng đoạt giải cao trong các cuộc thi kiến trúc trên thế giới. Chỉ mỗi 1 cái tên của ông thôi tòa nhà của anh chưa xâ dựng cũng đã có giá rồi.

Nhưng đún với câu người đời thường nói: “Người tài thường có lắm tật”, nên việc mời ông xem ra không dễ 1 chút nào. Phải hơn 3 lần hẹn, Hữu Bằng mới được ông dành cho 15 phút tiếp kiến. Chỉ vừ đặt vấn đề chưa kịp nói đến thù lao Hữu Bằng đã bị Ông lắc đầu từ chối.

– Xin lỗi. Tôi dạo này bận lắm, phải thiết kế hơn hai toà cao ốc.

Một lần, 2 lần rồi 3 lần, cả ông Trần cũng bó tay trước sự kêu ngạo của kiến trúc sư Minh Long. Đành mời người khác thôi. Hữu Bằng đã toan bỏ cuộc… nếu như ông Trần không kịp thời nhắc đến Tịnh Nghi.

Tịnh Nghị Mắt Hữu Bằng tròn xoe ngơ ngác. Anh không tin cô sẽ được việc đâu, chuyện hợp đồng hôm trước chẳng qua là… may mắn bất ngờ của anh thôi. Minh Long là 1 kiến trúc sư lừng lẫy, lại vô cùng nguyên tắc và khó tính. Đời nào anh ta lại chịu làm ăn với 1 cô gái không tên tuổi chứ? Không hiểu sao, Hữu Bằng cứ nghĩ rằng mọi đàn ông trên thế gian này đều giống như mình. Chẳng thích làm ăn với đàn bà con gái.

– Không đâu, – Ông Trần cãi – Cậu chớ coi thường Tịnh Nghị Cô ấy là 1 phụ nữ tuyệt vời, có khả năng thuyết phục mọi người nghe theo ý của mình. Không phải “đắc nhâm tâm” hay “nghệ thuật thành công” của bọn thương nhân chúng ta, cô ấy có khả năng cảm hoá bằng chính tấm lòng nhân hậu, bằng sự chân tình không màu mè, kiểu cách của mình.

Không tin ông 1 chút nào, nhưng nể tình và không để bị trách về sau, Hữu Bằng đồng ý sẽ thử lần cuối bằng cách đưa Tịnh Nghi theo.

Lần này… theo ý kiến của cô, anh không xin hẹn trước, cũng không đến gặp Minh Long ở công ty, mà đến thẳng nhà anh vào 1 chiều lặng gió.

– Kiến trúc sư không tiếp khách ngoài giờ làm việc đâu.

Cô người làm ra mở cửa. Cũng 1 phong cách với Minh Long, cô lắc đầu từ chối ngay 2 người khách lạ.

– Chúng tôi không phải là khách đến bàn chuyện làm ăn đâu. – Giơ cao lẵng trái cây lên, Tịnh Nghi vui vẻ – Chúng tôi là bạn đến thăm anh ấy với tư cách xã giao thôi.

– Thật à?

Cô người làm tuy chưa tin lắm nhưng vẫn mở rộng cửa. Bước đầu Tịnh Nghi đã thành công, để xem cô ấy làm cách gì để thuyết phục Minh Long… Tự nhiên… Hữu Bằng lại có cảm giác sợ Tịnh Nghi thành công, dù đó là điều anh cần. Cô ấy không thể hơn mình được.

– Xin ông bà vui lòng ngồi chờ ngoài phòng khách. – Cô người làm chỉ tay vào ghế salon – Tôi vào thông báo.

– Vậy chị cứ tự nhiên.

Tịnh Nghi gật đầu, rồi mặc cho Hữu Bằng lịch sự ngồi ngay xuống, đôi mắt mở tròn, cô ngạc nhiên đi vòng quanh nhà, như không hiểu làm sao người ta lại có thể làm nên 1 căn nhà đẹp tuyệt vời như thế.

– Tịnh Nghi! Đừng tự tiện thế. Ngồi ngay vào ghế, ông ta sắp ra rồi đấy.

Thấy co cầm 1 chiếc bình cổ trên giá lên xem, Hữu Bằng lo lắng gọi.

– Tôi chỉ xem 1 chút thôi. – Tịnh Nghi vẫn xoay tròn chiếc bình trên tay – Cái này có phải là bình cổ không hả ? Chẳng đẹp chút nào… sao có người bảo là giá của nó cả cây vàng 1 cái.

– Cái cô cầm không phải 1 cây mà cả 10 cây đấy. – Hữu Bằng cười nhẹ – Kẻ làm rớt chẳng có tiền để đền đâu.

– Trời đất ơi! Mắc dữ vậy sao? – Tịnh Nghi la lớn – Thật đúng là không tin nổi.

– Ai phá đồ tôi đó? – Vừa từ phòng sau đi lên, thấy có người cầm cái bình cổ của mình, Minh Long chau mày không đồng ý.

– Dạ… em… – Tịnh Nghi đặt trả vội chiếc bình lên kệ – Xin lỗi anh… tại em lạ qúa, chưa thấy bình cổ bao giờ nên tò mò xem thử. Nghe nói gía của nó lên đến 10 cây lận . Đúng không anh?

– Đúng vậy. – Gật đầu, đôi mày Minh Long hơi giãn ra – Đây là chiếc bình đời nhà Thanh đó. Mà… cô là ai vậy? Sao bảo là khách quyen…

– Dạ… – Rùn vai, tN cười bẽn lẽn – Em nói gạt chị giúp việc thôi… Sự thật, em không quen anh mà chồng em… quen anh.

– Chồng của cổ – Quay đầu lại, đôi mắt Minh Long vụt sa sầm khi nhận ra Hữu Bằng đang ngồi trên ghế – Lại là ông. Tôi đã nói rồi, sao ông cứ tìm đến thế? Xin ông hãy về cho, tôi không có thói quen tiếp khách ngoài giờ làm việc.

– Ồ không… không đâu. – Tịnh Nghi vội kêu lên – Xin anh đừng giận. Hôm nay, chúng tôi đến đâu không bàn việc làm ăn, chỉ đến thăm anh thôi. Đây, có ít trái cây biếu anh chị.

– Tại sao lại đem trái cây đến thăm tôi – Minh Long gắt gỏng – Tôi có bệnh đâu.

– Dạ không… không phải ý đó ạ . – Tịnh Nghi càng quýnh quáng, cầu cứu Hữu Bằng. Nhưng anh vẫn bình thản ngồi yên. Chuẩn bị về thôi. Đã biết trước chẳng kết qủa rồi.

– Ồ! Có tiếng gì thế nhỉ ? – Tịnh Nghi đột nhiên hỏi lớn – Sao tựa như tiếng con nít khóc.

– Hả – Minh Long cuống quýt – Mời anh chị về ngay cho, con tôi lại khóc nữa rồi.

Nói xong, bỏ mặc Hữu Bằng và Tịnh Nghi còn ở đó, Minh Long quay bước đi ngaỵ Tịnh Nghi cũng bước theo ông:

– Tiếng cháu khóc nghe lạ qúa, để tôI xem 1 chút nhé.

– Cô biết chăm sóc con nít ư?

Minh Long dịu giọng đi 1 chút.


Lamborghini Huracán LP 610-4 t