Snack's 1967
Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ

Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ

Tác giả: Jin Zhi Rim (a.k.a Cành cây khô =.=!)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210622

Bình chọn: 7.5.00/10/1062 lượt.

h Minh Yên hơn. Anh ấy thật tuyệt!

Chủ đề bàn tán sau hôm đó có thêm cái tên : Minh Yên

Anh cảm thấy mình đã có tiến bộ hơn trước. Chỉ cần vậy thôi là đã cảm giác hưng phấn và quyết tâm hơn rồi !

– Anh có thấy anh Vyl của tôi đâu không? – Hoa Phương từ đâu đi tới làm Minh Yên giật nảy mình

Nụ cười trên môi của Minh Yên tan biến ngay khi thấy Hoa Phương có vẻ khó hiểu nhìn anh

– Có gì đáng cười? – Minh Yên lên tiếng

– Bộ dạng ngồi mình cười thầm của con trai thật lố bịch – Cô nàng cao giọng phán xét

– Đừng chuyển chủ đề

– Là anh không trả lời câu hỏi chứ !! Anh Vyl của tôi đâu?? – Hoa Phương nhấn mạnh

Minh Yên đặt tay lên trán Hoa Phương nhếch mép cười :

– Vyl của tôi cơ à !Là của cô bao giờ thế nhỉ?

Cô nàng đáp lại, mặt tỉnh bơ:

– Không lẽ là của anh chắc

Nói xong, Hoa Phương bụm miệng cười lớn. Minh Yên cố bình tĩnh trước khi nổi khùng đáp:

– Vớ vẩn. Ý tôi là tên đó không phải của cô mà là của em gái tôi! Theo tôi biết thì cậu ta chưa từng có chút gì với cô cả! Đừng tự ảo tưởng thế chứ!

Cô nàng lắm chiêu nhướn môi không đồng tình :

– Em gái?? Anh nhận cậu ta làm em thật sao? Dù gì thì với cái tính ngốc nghếch của cậu ta sớm muộn anh Vyl cũng chán mà bỏ thôi ! Giả vờ thánh thiện !! Xì

Minh Yên thờ dài một cái chẹp miệng:

– Thời gian đi lấy lòng tên đó và nói xấu em gái tôi thà rằng cô đi làm việc thiện có tốt hơn không?

Hoa Phương phẩy tay:

– Làm việc thiện! Thôi đi! Tôi nghĩ đã thấy phiền rồi!

– Tùy cô thôi. Tôi có việc đi trước

– Ê. Khoan. Anh chưa trả lời mà

– Tôi trả lời – Minh Yên đáp lại

– Đấy mà là câu trả lời à ! Này, này ! Tên chết tiệt kia!!! – Hoa Phương gọi với theo

Minh Yên không đáp mà chỉ cười vui vẻ sải bước đi.

* * *

Vyl biết rằng hai người hòa nhau trong lòng thấy bức bối, khó chịu vô cùng . Lòng anh chỉ thanh thản được vài phút thì lại cồn cào nỗi nhớ về cô bé. . .Cứ như vậy tâm trí anh lại mơ hồ vô định hình

Giờ nhìn đâu cũng là hình bóng cô ! Có vẻ như anh đã ngủ quên ở khuôn viên sau trường nơi mà lần đầu tiên Puny tới đây ! Không khí lúc nào cũng thoáng mát và trong lành . Ngay cả trong mơ cũng gặp cô bé nữa !

Bàn tay khẽ chạm vào mái tóc của Vyl ! Cảm giác trong mơ là hình bóng của cô bé anh vội nắm lấy bàn tay đang nghịch tóc mình môi mấp máy nói mơ:

– Con bé ngốc !

Nghe những lời nói này Hoa Phương biết nó không dành cho mình. Ngay cả cái nắm tay ấm áp này cũng không phải . . .

Cô định rút tay ra thì bị anh giữ chặt lại. Bàn tay ấy. . . rất ấm. . . nhưng nó khiến cô đau vô cùng

– Đừng đi Bảo Uyên

Lời nói ấy thật tàn nhẫn. Nó giống như một con dao nhọn và sắc đâm vào trái tim cô, tê dại, xót xa…

Hoa Phương biết bản thân sẽ không làm được gì khác bởi trong lời nói,ánh mắt, trái tim, cả con người anh đều chỉ lưu luyến cô gái anh đang gọi tên

Hoa Phương biết sẽ không bao giờ dù chỉ một lần Vyl nhìn mình . Nhưng biết làm sao được khi cô cũng thích anh, cũng có những rung động của tình yêu . Tiếc rằng người đó lại là Vyl -một con người lạnh lùng

– Một lần thôi ! Để em cảm nhận được sự ấm áp từ con người lạnh lùng như anh – Hoa Phương cũng nắm chặt tay anh

Khung cảnh này, khoảnh khắc này, hình ảnh này. . . làm trái tim một người tổn thương và đau nhói!

Cô xoay người, bước đi, để mặc nỗi đau ngự trị!

* * *

Chao xìn, Rim đây ^O^

Chap này m.ng có thích k nào

Rim thì k thích đâu T__T Buồn như con chuồn chuồn í

Chap sau có nhân vật mới xuất hiện nhé

M.ng Vote và Cmt nhiều để Rim có động lực viết tiếp nha. Tks all <3 ~

CHAP 37: NGƯỜI LẠ

Chap 37: Người lạ

Hôm sau tới lớp, Puny bị Hoa Phương làm cho tâm trí rối càng thêm rối. Muốn tránh đi mà không được. . .

Ngày hôm qua khi cô chứng kiến tận mắt Vyl nắm tay Hoa Phương cô mới nhận ra mình chính là con ngốc bị anh ta lợi dụng. Lần trước là Hoa Phương ôm anh, đúng, là như thế. Rồi tự khoác tay anh, đều là chủ động làm hết. Nhưng bây giờ chính mắt cô nhìn thấy hai người bọn họ tình tứ, ấm áp như vậy còn gì để phủ định nữa

Vyl đúng là chỉ muốn trêu đùa với cô thôi. Anh ta quá đáng thật mà! Gru

– Bảo Uyên!! Cậu có thấy anh Vyl của tớ đâu không?

Thật sự, đã là “ anh của tớ” thì phải rõ hơn cô bé chứ! Câu nói này ngẫm ra chỉ là hình thức đả kích trá hình !Cô thở dài lắc đầu. . .

Quá mệt mỏi về chuyện này cô ra sau khuôn viên trường đi dạo. Vẫn là nơi đầu tiên bước chân tới đây lần đầu tiên. . .Khung cảnh vẫn như vậy : trong lành và thư thái.

Đang tản bộ với tâm hồn trên mây cô chợt đụng phải một người . Thảm khốc hơn là ly nước đang cầm trên tay đã chính thức hạ cánh vào áo người đó. Chiếc áo bị mảng nước cam ép làm cho thành thảm họa. Cô Á lên một tiếng rồi che miệng lại . Mặt cứng đờ sợ hãi vì vẻ mặt của người đó có vẻ rất giận dữ

– Đứa nào mà mắt mũi để ở sau gáy thế hả? – Người lạ mặt quát lên

-Anh ! Là con nhóc lớp 11 ! – Hai người đi sau người đó lên tiếng

– Tôi. . xin lỗi. . là do tôi bất cẩn. . . thật sự . . . – Puny cúi đầu thành khẩn

Tên đó lúc này mới nhìn vào cô bé đang rối rít đang định cho cái đứa cả gan dám đụng phải mình còn đổ cả ly nước vàng cam vào chiếc áo đồng p