
Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ
Tác giả: Jin Zhi Rim (a.k.a Cành cây khô =.=!)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210203
Bình chọn: 9.5.00/10/1020 lượt.
n đi ra ngoài
– Anh là đồ độc ác!! Nắm tay đã quá đáng rồi, ôm còn quá đáng gấp đôi , đằng này anh còn dám . . . hôn tôi !! Híc híc híc. Tôi cắn chết anh – Và sau màn độc thoại xả giận cô lại lôi đống đồ ăn tích trữ khác ra ăn bằng hết dù cho chúng . . . hết hạn được 1 ngày rồi !
(__ _!
Ngả lưng xuống mền , cô cảm thấy môi có một dư vị gì đó rất đặc biệt . . .
Định thi xong mới up lên nhưng mà ở nhà rảnh quá lại ham hố up
Vài ngày nữa mình sẽ lại up chap tiếp :”)
Ủng hộ mình nhé . Thanks all :”)
CHAP 28: CUỘC THI THỨ 2 – CHẠY
Chap 28: Cuộc thi thứ 2 – Chạy
Sáng sớm . . cả đoàn đã dậy để chuẩn bị cho cuộc thi thứ hai để giành lấy phần thưởng của trường. Biết là vậy mà cô bé Gấu heo vẫn không thay đổi được thói quen ngủ nướng của mình . . Mọi người đã tập trung mà nàng ấy vẫn đang say giấc .
– Puny à!!!! Mau dậy điii ! Sắp đến giờ thi chạy rồi đấy!
Chỉ có Lin là biết thói quen khó bỏ này của Puny . . .Cô bé chạy vội về đây và đánh thức Puny . . Cô nàng mở mắt và ngồi dậy dụi mắt ngạc nhiên :
– Ơ! Lin! Cậu không đi chuẩn bị cùng đội à ?
– Trời ạ! Cậu nhìn xem cả đoàn đã đi sang khu vực thi chạy từ sớm rồi ! Cậu chuẩn bị mau lên. May mà nó cũng gần đây thôi đấy. Mau lênnn
– Chết ! Tớ lại dậy muộn à ?
– Vâng thưa bà Gấu ạ ! Chuẩn bị đi mau thôi
– OK
Puny và Lin cùng đi tới nơi . . Lúc này Puny mới cảm nhận được cái chân đau của mình đang nhói tê. . . Khi chạy tới đây cô bé không hề cảm nhận được vì khi đó cô bé chỉ nghĩ mình phải tới kịp giờ. Bàn chân cứ thế đau mà cũng chẳng thể cảm nhận được. . .
– Sao em tới trễ vậy? – Minh Yên hỏi thăm Puny
– À! Em ngủ quên ý mà! Thật có lỗi quá – Cô bé trả lời cố tạo gương mặt bình thường nhất có thể
– Em thường ngủ nướng vậy à! Dễ thương thật – Mình Yên xoa đầu cô bé
Puny bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Mình Yên với đôi mắt đen tròn .Cô không thấy ngượng nghịu khi nhìn vào mắt anh chỉ là ngạc nhiên với hành động đó. Rồi lại nhớ về Vyl. Anh ta không bao giờ khen cô hết chỉ toàn châm chọc cô là đồ tham ăn, ham ngủ thôi .
Vậy mà cô lại quen với điều đó mất rồi . Puny khẽ cười mà không biết có một người đang nhìn cô. . . với 1 sự giận hờn . . .
– Các em học sinh chú ý ! Mỗi nhóm có 4 người ! Để tiện cho việc chạy mỗi nhóm hãy chọn ra 2 người 1 nam, 1 nữ. . ! Khi nghe hiệu lệnh các em hãy vào vị trí để bắt đầu !!!!
* * *
– Nào mấy đứa! Ai chạy đây? – Tan lên tiếng
– Em – 2 âm thanh vang lên cùng lúc từ 2 người 1 nam, 1 nữ
Cả nhóm dồn ánh mắt vào hai con người vừa dứt lời kia. . .
– Sao anh/ nhóc – Đồng thanh tập 2
Và đều gật gù với sự ăn ý của cặp đôi “ không đội trời chung” này
– Tôi không phải là nhóc
– Tôi thích gọi vậy
– Thôi hai đứa !!! Vào vị trí đi! Cãi nhau sau ha! Đem giải về cho cả đội rồi tiếp tục
Huan và Gum miễn cưỡng đứng vào vạch xuất phát . . .
* * *
– Chạy được chứ ??? – Vyl lên tiếng
– Anh yên tâm. Được mà. Không sao đâu – Puny nở nụ cười gượng ép
– Bảo Uyên! Cậu phải cố lên !!! Tớ chạy không được nhanh nên nhờ cậu vậy – Hoa Phương vờ vịt tỏ vẻ trước mặt Vyl
Nếu đúng ra thì Puny vốn dĩ chạy đã không được nhanh giờ lại cộng thêm cái chân đau càng làm cô bé thấy có lỗi. . Nhưng vì Hoa Phương không chịu chạy cứ đẩy cho Puny nên cô bé chẳng còn cách nào khác
– Ừ. Cố lên – Cô bé nhấc chân bước đi đến phía vạch xuất phát cố gắng không đi cà nhắc
Vyl nhìn xuống chân Puny .Anh lo cho đôi chân đó liệu có chạy nổi hay không?Hôm qua khi anh băng vết thương lại nó sưng phồng lên còn xướt xát nhiều chỗ . . Anh thầm trách mắng cô bé đi đứng không cẩn trọng để chân thành ra như vậy còn cố chấp tham gia . Thực ra cũng không cần cái giải đó đến mức hi sinh bản thân . Đúng là 1 cô bé ngốc nghếch . . Vậy mà sự ngốc nghếch đó lại khiến con người ta rung động và muốn bên cạnh bảo vệ và chở che cho cô bé đó . . .
Tiếng còi báo hiệu vang lên . . .
Tất cả cùng hòa vào dòng người trong cuộc thi . . Với 1 cái chân đau như vậy Puny chạy tụt về phía sau với mọi người khá xa . Dù vậy cô bé vẫn quyết tâm chạy tới cùng. . .
* * *
Trong khi đó đội của Gum và Huan đã chạy được một khoảng cách khá xa so với các nhóm khác. Quả không hổ danh là cặp đôi thể thao của cả đội. . .
– Chúng ta chạy lâu vậy rồi mà nào thấy đội khác đâu?
– Đồ rùa bò như anh . . có khi đã bị mọi người vượt từ nãy rồi . Hứ
– Đúng là . . chẳng dễ thương chút nào
– Không cần và cũng khỏi thể hiện trước mặt anh – Gum chỉ tay vào mặt Huan
– Tôi thì sao??? – Huan nắm ngón tay chỏ của Gum hất sang 1 bên
– Không sao trăng gì cả!!!! Chạy điiiii ! Thua thì đừng trách tôii
– Chỉ sợ nhóc không đuổi kịp tôi thôi – Nói rồi Huan chạy vụt lên trước Gum khi cô bé vẫn đang ngơ ngơ
– Khoan đã! Đứng lại ! Tôi sẽ không thua đâuuuu – Cô bé cũng chạy với theo nhất quyết thắng Huan dù hai người cùng một đội
Bên đội đó chạy tiến độ tên lửa thế nào thì bên đội này chậm tiến gấp bội . . .
Đích cũng không còn xa cho lắm nhưng chân cô bé đã kiệt sức để chạy tiếp. Thê thảm hơn là Puny còn vấp phải một cành cây trượt ngã. Chân chính thức đình công vì tội trạng bất cẩn của cô bé … không chỉ một