
Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ
Tác giả: Jin Zhi Rim (a.k.a Cành cây khô =.=!)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210171
Bình chọn: 8.00/10/1017 lượt.
nói không sao. Đợi anh một lát
Minh Yên cẩn thận bôi thuốc cho Puny. Vẻ ân cần, quan tâm đó khác hoàn toàn với Vyl. Nhưng không hiểu tại sao Puny lại không quen với việc này. Mắt cô cứ hướng về phía Vyl và Hoa Phương. Tự hỏi rằng anh có chút gì dù chỉ một chút khi thấy cô bị thương không??
Xong xuôi Minh Yên còn xoa đầu cô. Puny chưa kịp nói câu cảm ơn với anh thì Minh Yên đã đi ra phía cô phụ trách báo cáo gì đó. Một lúc sau thì nhân được thông báo là hết giờ cuộc thi.
Puny ngồi thẫn thờ nghĩ ngợi thi thoảng lại nhìn tay mình đang sưng phồng lên. Lúc nào cô cũng hậu đậu, ngốc nghếch vậy đó. Tay cô đang giơ lên thì ai đó nắm lấy, có vẻ xem xét rất kĩ càng , rồi cái giọng trách cứ muôn thuở :
– Cô lại sao nữa??
Puny cố gắng giật tay mình ra, đụng một chút là nắm chặt tay người ta, anh làm cô thấy khó chịu với hành động ấy. . . Thực ra là cũng không đến mức khó chịu nhưng mỗi lần anh thân thiết với cô là tim cô cứ đập loạn hết cả lên. . . Vì thế muốn tránh xa con người này một chút !!!
– Không cẩn thận bị thương
– Cô . . .
– Khỏi cần nói nữa. Tôi biết anh sẽ nói gì mà. Đúng . Tôi ngốc nghếch, hậu đậu, vô ý, bất cẩn, cứng đầu . . . Vậy thì sao?? Ai cần anh quan tâm làm gì. Cứ mặc kệ tôi đi
Sau một hồi thao thao bất tuyệt. Cô cứ nghĩ Vyl sẽ bỏ đi ai ngờ anh lại hỏi :
– Có đau không???
Giây phút ấy, dường như mọi thứ rất khác lạ. Cô cảm thấy mình có một chút, dù chỉ một chút sự quan tâm từ anh. Vì quá bất ngờ nên cô chỉ biết nhìn anh tự hỏi rằng có phải anh vừa hỏi câu đó . Liệu điều này có phải thật không . . .
– Không sao – Cô vô thức đáp nhưng lại muốn anh tận tình chăm sóc mình
( Bạn này quá gian xảo a !! Cứ nói không có gì rồi mong người ta quan tâm cơ >__<)
– Tôi đi lấy thuốc . . .
– Không cần nữa. Anh Minh Yên đã bôi thuốc cho tôi rồi – Cô hồn nhiên đáp
– Thế sao?? Đã thân tới vậy rồi – Anh khinh khỉnh đáp lại
– Là cùng 1 đội chúng ta phải giúp đỡ nhau chứ!!! Anh ấy có ý tốt mà
Cô nhận thấy vẻ mặt anh không vui từ khi nhắc tới Minh Yên. Có lẽ hai người đó có xích mích với nhau nên mới như vậy. Còn chưa kịp hỏi gì về chuyện ấy thì Vyl đã đi từ bao giờ. Không phải là ghét cô tới mức không muốn nói chuyện quá lâu đấy chứ???
* * *
Cuối cùng, sau bao nỗ lực nhóm của Tan cũng hoàn thành xong. Tất nhiên là xếp gần bét bảng. Mà còn hoàn thành xong sau khi đã thông báo hết giờ từ hồi nãy. Nhóm của Puny vượt trội đã đứng thứ nhất với thử thách đầu tiên.
Trời cũng đã sẩm tối , mọi người ăn tối xong đều ngồi quanh đống lửa. . Sau màn hát hò của từng nhóm cả bọn hò hét và chạy nhảy quanh đống lửa rất vui vẻ. . . Chuyến đi này thật sự ý nghĩa với tất cả . .
Puny trong khi mọi người vui vẻ thì lại thu lu ngồi một góc :
– Sao lại ngồi ở đây?
Giọng Vyl vang lên trên đầu cô bé làm cô giật nảy mình. . . Cái tên ấy lại bất ngờ xuất hiện lúc cô cần tới nhất !!!
– Tôi . . bị đau chân
– Hết tay rồi chân. Cô thật là . . .
– Tôi biết, tôi biết rồi!! Anh khỏi cần mắng tôi nữa!!
– Ơ . . anh đi đâu vậy?
– Còn thời gian ngồi ở đây với cô à?
Anh đi vào trong trại để cô bé ngơ ngác 1 lúc . Cô bé lầm bầm ngắt mấy cây cỏ dại bứt rứt . . Đây gọi là giận người bứt cỏ ạ
– Trời lạnh lắm đó ! Khoác vào đi Bảo Uyên
“ Tôi biết là anh không bỏ mặc tôi mà” – Cô bé thầm nghĩ
– Ơ là anh ạ?
– Em nghĩ là ai ! Ngồi ở đây lạnh lắm đấy!
– Vâng. Cảm ơn anh
– Em có thể gọi anh bằng tên
– V-V-Vâng !!!!
* * *
Ở phía trại cách đó không xa . . .
– Anh Vyl ! Anh bị đau ở đâu sao? Cầm hộp y tế làm gì thế?
– Không phải tôi
– Không phải anh thì là ai? Không lẽ là cậu ta – Hoa phương lầm bầm
Anh khựng lại . . Puny đang ngồi cùng cái tên đó . . Cười nói với hắn ta. Khác với anh, cô bé chỉ thấy anh như 1 tên đáng ghét . . Nhưng trong lòng anh sẽ chẳng thể có ai khác . Anh chỉ vừa mới đi được 1 lúc thôi mà. Chỉ 1 lúc như vậy thôi đã không thể băng vết thương khiến người con gái đó đau . .
– Puny và anh Minh Yên cũng ở đây – Hoa Phương lên tiếng
Tay khoác vào Vyl. Có lẽ do anh đang mải mê nhìn Puny nên không để ý. Làm cho ai đó lại nhói lên một chút. . .
– 2 người đi dạo cũng nhau sao? Trùng hợp thật đấy – Minh Yên cũng lên tiếng
“ Anh rời đi là để đi dạo cùng với cậu ấy sao?”
– Em đi trước đây! Em buồn ngủ quá ! Mọi người cứ ở lại thêm em về trước
Cô bé chạy . . dù chân đang đau nhưng lòng còn đau hơn . Chẳng biết phải đối mặt như thế nào . . Cô bé đang chạy trốn . . Một thứ mà bản thân cô bé không muốn . .
Cô bé đi về trại với đôi chân đau điếng cố nhích từng bước . . . từng bước . . đến nơi cô bé ngồi thụp xuống . . cảm giác như không còn nhấc nổi đôi chân lên nữa.
Lôi đống đồ ăn ra ngấu nghiến để hả giận . . Cô bé lẩm bẩm:
– Tên đáng ghét !! Tôi cắn chết anh , cắn chết đồ đáng ghét là anh !!!!
Vừa cắn cô bé vừa thầm nguyền rủa Hoàng Tử hắc ám. . . Cứ coi như anh là mấy miếng snack kia mà nhai ngấu nghiến !!!!
* * *
– Anh Vyl ! Anh đi đâu thế? – Hoa Phương thấy Vyl chạy theo Puny gọi với
Nhưng mà cho dù có cố gắng tới đâu Hoa Phương cũng không thể có được một lời tử tế từ anh. Cô buồn khổ , đau đớn với tình