
như vậy, thật sự là rất đẹp nha.” Nguyễn Thảo Mai cười cười vừa nói vừa véo nhẹ vào má Tiểu Nho.
“Con cô đã đến đây, cô giao công việc lại, đi bồi bọn nhỏ đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Du Du xuất hiện liền thở phào nhẹ nhõm, anh phất tay nói.
“Được……Được.” Nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói như vậy, Đào Du Du gật đầu đồng ý, sau đó xoay người muốn rời khỏi.
“Du Du, dù sao tôi cũng đã ăn no rồi, tôi và cô ra ngoài chơi đùa với bọn nhỏ đi, đã lâu không gặp đứa nhỏ đáng yêu như vậy.” Nguyễn Thảo Mai đứng trước mặt Đào Du Du nghe xong, liền nói như vậy.
Vừa dứt lời, ngài Tổng Thống Tiêu Dịch cũng là chồng của phu nhân Nguyễn Thảo Mai liền chảy mồ hôi lạnh, người phụ nữ này, đã nhiều năm rồi lại thích đứa trẻ như vậy, nhớ năm đó anh lừa gạt cô sinh hai đứa bé kia, cô lại đòi sống đòi chết không chịu, chẳng biết tâm tình của cô là gì.
Chương 60
“Con ăn xong rồi, con cũng muốn đi.” Lúc này, Caramen Tiêu Nhã Hinh cũng nói mình ăn no, đồng thời bỏ dao nĩa xuống, cũng muốn gia nhập vào đoàn người trước mắt.
“Vừa đúng lúc lâu rồi không có gặp Đào Du Du, nên muốn tâm sự cùng cô ấy, tôi cũng muốn đi.” Vũ Văn Tuyết Lạc thấy thế cũng đứng dậy đi theo.
Được được, vì thế Đào Du Du đi, nhân tiện dẫn theo một đám phụ nữ trên bàn cơm luôn.
Vốn là Đào Du Du định đưa hai đứa nhỏ về nhà người cô, nhưng hiện tại lại gặp Tổng thống Phu nhân và thiên kim tiểu thư, và Nghị trưởng Phu nhân cũng đi theo, vì vậy chỉ có thể an bài mọi người ở bên trong hoa viên uống trà.
Đi vào trong hoa viên, Tiểu Nho đã ngừng khóc, kéo tay Đào Dục Huyên muốn chơi đùa với cậu.
Đào Dục Huyên còn bày ra bộ dáng suy nghĩ sâu xa, không biết trong đầu cậu đang suy nghĩ chuyện gì.
“Tiểu Chính Thái? Em tên là gì? Sao nhìn mặt em lại có vẻ mất hứng như vậy?” Tiêu Nhã Hinh ngồi trên ghế đá, quay đầu nhìn về phía Đào Dục Huyên, nhịn không được tò mò hỏi.
“Chị ơi, anh trai không phải tên Tiểu Chính Thái, anh trai gọi là Quả Táo.” Tiểu Nho thấy Tiêu Nhã Hinh không để ý đến mình, chỉ nói chuyện với Đào Dục Huyên, cô bé mở miệng nói để làm hấp dẫn lực chú ý đến mình.
“Quả Táo? Vậy em gọi là gì?” Tiêu Nhã Hinh nghe Tiểu Nho nói như vậy, liền hỏi.
“Em gọi là Tiểu Nho.” Thấy Tiêu Nhã Hinh đã chú ý đến mình, Tiểu Nho vui vẻ nói.
“Cả nhà các em đều là hoa quả sao? Vậy mẹ em có phải gọi là Tiểu Bồ Đào không?”Tiêu Nhã Hinh cười nói.
Tiểu Nho vừa nghe, vẻ mặt sùng bái nhìn cô ta: “Chị à làm sao chị biết được vậy? Chị thật thông minh nha, chị à! Em thấy chị rất xinh đẹp và rất thông minh, chị là tiên nữ sao? Chị….”
Tiểu Nho liên tục vuốt mông ngựa làm cho Tiêu Nhã Hinh đầu đầy vạch đen, Vũ Văn Tuyết Lạc ngồi một bên nói chuyện với Nguyễn Thảo Mai và Đào Du Du, vừa nghe thấy giọng nói của Tiểu Nho, khóe môi đều giật giật.
Tại sao cô không biết đứa bé này có lúc lại chân chó như vậy?
“Chị ơi, chị tên là gì?” Lần này Tiểu Nho xem như là dính trên người Tiêu Nhã Hinh, cô bé lắc lắc nhỏ bé trước mặt cô ta và hỏi.
“Em quản chị…..” Tiêu Nhã Hinh không chịu được tiểu gia hỏa bám người này, vẻ mặt không kiên nhẫn nghiêng đầu tránh đi.
“Tiểu bảo bối, chị con tên thật là đáng yêu nha Caramen.” Nguyễn Thảo Mai thấy con gái của mình phát cáu, lo lắng sẽ làm trái tim nhỏ bé của Tiểu Nho bị tổn thương, vì thế nhanh chóng trả lời.
“À…….Chị tên thật đáng yêu, chị là người đáng yêu nhất mà em đã gặp, chị làm người bạn tốt của Tiểu Nho được không?” Tiểu Nho vừa nghe Nguyễn Thảo Mai nói xong, lập tức hưng phấn lên.
“Không cần, tôi không cần kết bạn với một đứa bé, tôi không cần bạn…….” Quả quyết cự tuyệt, Tiêu Nhã Hinh tiếp tục quay đầu đi, không để ý đến hình tượng của mình.
Chương 61: Phụ Nữ Kiêu Kỳ
“Chị không thích Tiểu Nho sao? Tiểu Nho rất thích chị nha….” Tiểu Nho bị cự tuyệt trong lòng buồn bã, rất bi thương nhỏ giọng nói. Bộ dáng rất tội nghiệp, vẻ mặt đầy ủy khuất.
“Trên thế giới này người tôi thích không phải là bọn họ, chẳng phải tôi đây sẽ chết thật nhanh sao?” Tiêu Nhã Hinh rất không đồng ý, ánh mắt cô lại rơi trên người Đào Dục Huyên đang im lặng đứng một bên suy nghĩ sâu xa.
Tuy rằng cậu bé này không nói chuyện, nhưng mà sự tồn tại mãnh liệt của cậu làm người khác không thể bỏ qua.
Chủ yếu nhất là, cô rất tò mò, vì sao Tiểu Nho lại thích cô, còn cậu bé này nhìn một cái cũng không thèm nhìn đến cô.
Nội tâm Tiểu Nho tiếp tục bi thương, cô bé ngồi một bên vẽ vòng tròn.
Ánh mắt Tiêu Nhã Hinh dừng trên người Đào Dục Huyên hỏi: “Này, cậu bé, có ai thiếu nợ cậu rất nhiều tiền sao? Sao vẻ mặt của cậu lại cừu hận lớn vậy?”
Đào Dục Huyên đang trầm tư suy nghĩ, nghe giọng nói của Tiêu Nhã Hinh liền khôi phục lại tinh thần, trong ánh mắt cậu lóe lên tia lạnh lùng, khinh thường nói: “phụ nữ ngạo mạn.”
“Cái….Cái gì? cậu nói tôi là phụ nữ ngạo mạn?” Tiêu Nhã Hinh không ngờ cậu bé này mở miệng ra lại mắng người như vậy, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy rất khó chịu, nhảy từ trên ghế xuống chỉ thẳng vào mặt cậu quát: “cậu dựa vào cái gì dám nói cậu là phụ nữ ngạo mạn? cậu mới đúng là con trai ngạo mạn, mới đúng……….”
Nguyễn Thảo Mai thấy con gái của mình cáu kỉnh