
ủ quá, bế bế….” Tiểu Nho vừa ngáp vừa đưa hai tay ra với Đào Du Du.
“Ngoan, chúng ta đi tìm anh trai rồi trở về nhà bà ngoại nha.” Đào Du Du vừa ôm lấy Tiểu Nho, vừa hôn lên gương mặt cô bé, sau đó xoay người đi về phía lầu chính.
Cô thông qua bộ đàm, thông báo với tất cả nhân viên trong phủ “lệnh truy nã” để mọi người cùng nhau tìm con trai giúp cô.
Lúc này trên lầu hai phủ Tổng Thống, ánh đèn đã sáng lên, Vũ Vũ Vĩ Thần hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Người đàn ông đeo mắt kính kia lại ngồi đối diện với anh ta, im lặng chờ đợi.
“Không định nói một chút gì sao?” Tên đeo mắt kính trầm mặt thật lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng điệu của anh ta rất nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt anh ta lại là ý tứ chờ trả lời.
“Cậu muốn biết cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi mở mắt ra, tầm mắt rơi trên người đàn ông đeo kính.
“Nghe nói gần đây lại an bài người điều tra về người bị hại vào đêm năm năm trước, vì sao lại làm như vậy? không phải ngài đã cho chuyện kia đi vào quá khứ rồi sao?” Anh ta vừa hỏi vừa đưa tay nâng gọng kính trên mũi.
“Đây không phải là chuyện của cậu, chuyện cậu muốn làm là tập đoàn tài chính Thác Ngọc kìa, nhưng mà người giúp đỡ lớn nhất ở phía sau không phải là tôi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi nhíu mày, trên mặt không có nhiều cảm xúc. Mà trong lòng anh rất rõ, chỉ cần nói như vậy, sẽ hoàn toàn đánh mất cảm giác nghi ngờ của công tử tài phiệt Thác Ngọc này.
“Tôi còn nhớ trong 1 nhiệm kỳ mới, khi đó cha của ngài không ngồi trên vị trí hiện tại. Tuy nhiên đây không phải là nguyên nhân thay đổi chủ kiến của ngài, nhưng tôi phải nhắc nhở ngài một tiếng, địa vị hiện tại của ngài nhờ sự giúp đỡ rất nhiều từ tập đoàn tài chính Thác Ngọc, vì vậy sau này hy vọng ngài có thể giữ gìn quan hệ của chúng ta. Phải biết rằng, ngài không thành công bất cứ điều gì cũng đem Thác Ngọc lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hiện tại, ngài âm thầm điều tra người bị hại năm năm trước đã bị tôi biết rõ, vì vậy tôi nghĩ, nhất định cũng sẽ biết những ý nghĩ khác của ngài, dưới tình huống như vậy, tôi hy vọng ngài cho tôi lý do để tiếp tục điều tra.” Thác Ngọc Mộ Dã vừa nói xong, thu hồi ánh mắt lại, làm cho người khác không biết mới vừa rồi anh ta không phải là người gây sự.
Chương 64: Can Đảm Suy Đoán
Thác Ngọc Mộ Dã vừa nói xong, trong phòng lại yên tĩnh lần nữa, Vũ Văn Vĩ Thần không nói gì, nhưng mặt anh hơi nhăn lại.
“Chẳng lẽ ngài Tổng thống đã quên, tập đoàn Thác Ngọc ngoại trừ có thể giúp đỡ ngài về kinh tế mạnh nhất, còn có thể thay ngài quét sạch những chướng ngại đó sao?” thấy Vũ Văn Vĩ Thần không nói lời nào, Thác Ngọc Mộ Dã lại tiếp tục nói.
“Cậu đừng làm càn.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông có vẻ mặt vô hại nhưng giọng nói lại tràn đầy lực sát thương kia.
“Xem ra, quả thật là tôi không thể mặc kệ mà ngồi nhìn rồi. Nếu ngài khẩn trương như vậy, như thế đã chứng minh sự việc có vẻ nghiêm trọng. Chẳng lẽ vị tân quản gia kia có quan hệ gì với ngài?” Thác Ngọc Mộ vừa nói, vẻ mặt cũng thay đổi, lộ ra bộ dáng đùa cợt.
Tuy hôm nay là lần đầu anh gặp Đào Du Du, nhưng căn cứ theo sự hiểu biết của anh đối với Vũ Văn Vĩ Thần, anh biết nếu không có bất kỳ nguyên nhân đặc biệt nào, anh ta sẽ không để cho một người phụ nữ trẻ như vậy vào trong phủ Tổng Thống đảm nhiệm chức vụ quản gia quan trọng này.
Mà lai lịch của Đào Du Du như vậy, không có tư cách ở trong phủ Tổng Thống làm nữ giúp việc, làm sao có thể làm quản gia được.
Mà hôm nay trên tiệc tối đã xảy ra sự việc kia càng làm cho anh cảm thấy nghi ngờ thêm.
Hai đứa con của quản gia lại có thể ngang nhiên chạy vào phủ Tổng Thống, nhưng lại xuất hiện trong tiệc tối quan trọng này. Vũ Văn Vĩ Thần đối với sự xuất hiện của bọn chúng hoàn toàn không có ý trách cứ nào, nếu chỉ vì có sự hiện diện của khách nước ngoài làm cho anh ta không thể phát cáu, anh ta có thể cho người đưa hai đứa nhỏ này ra ngoài, mà không để cho tự Đào Du Du đưa khỏi đây, dù sao cũng là một yến tiệc quan trọng như vậy, quản gia không có ở một bên, thật sự là không thể nào nói nổi.
Tất cả làm cho anh không thể không nghi ngờ thân phận của Đào Du Du.
Anh không biết nguyên nhân ban đầu Vũ Văn Vĩ Thần đưa Đào Du Du về Thương Quốc, cho nên anh cũng không cảm thấy nghi ngờ.
Mà những nghi ngờ này lại trùng hợp với chuyện Vũ Văn Vĩ Thần đang điều tra, điều này lại làm cho anh nghĩ đến.
“Không cần phải can đảm suy nghĩ, Đào Du Du không biết cái gì cả.” Tuy rằng Vũ Văn Vĩ Thần rất ngạc nhiên chuyện anh ta có thể đoán được chuyện gần đây anh điều tra Đào Du Du, nhưng trên mặt không lộ ra một chút ngạc nhiên nào.
Phải biết rằng, Thác Ngọc Mộ điều tra một chuyện nào đó trong bóng tối còn dễ dàng hơn anh.
“Xem ra chuyện này quả thật có quan hệ với cô ấy, chỉ là cô ấy không biết. Ngài Tổng thống, ngài muốn tự bản thân mình điều tra sao?” lại một lần nữa có được tin tức từ lời nói của Vũ Văn Vĩ Thần, Thác Ngọc Mộ Dã cũng có suy nghĩ riêng.
“Năm năm trước, Đào Du Du chính là cô gái kia, mà hai đứa con của c