
mặt cậu, nếu không bị lọt vào cự tuyệt, nhất định cô sẽ không chịu nổi đả kích này, không bao giờ dám thích cậu nữa.
Chương 56: Một Đôi Bảo Bối Nhà Tiêu Tổng Thống
Thời gian thấm thoát trôi qua hiện tại đã nhiều tuổi như vậy, cậu bé đó trong trí nhớ của cô đã trở thành một bóng dáng mờ nhạt.
“Thu hồi ánh mắt của cô lại.”
Lúc Đào Du Du còn đắm chìm trong ký ức của mình, đột nhiên một giọng nói trầm thấp không hờn không giận truyền vào tai cô, làm cô sợ đến mức nhảy dựng lên, nhìn lên lại là giọng nói ẩn chứa tức giận của Vũ Văn Vĩ Thần.
Trên mặt Đào Du Du hơi ngượng ngùng, đã để Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện ra cô có điểm không thích hợp, thật là xấu hổ mà.
Đào Du Du tiếp tục làm công việc trong tay đang lúc dọn thức ăn lên, một giọng nữ trong trẻo vang lên đem tầm mắt của mọi người dừng trên người Đào Du Du.
“Tuyết Lạc, đây không phải là Đào quản gia trước đây đã ở nhà các người sao? Tại sao lại đến Thương Quốc rồi?” Người nói lời này không ai khác, chính là phu nhân của Tổng thống Thành Quốc Nguyễn Thảo Mai, cô ta trừng to hai mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Đào Du Du.
Thực ra trước khi nhìn kỹ Đào Du Du cô ta cảm thấy có chút quen mặt, nhưng trong lúc này không nghĩ ra, hiện tại cũng đã nhớ lại, cũng khó trách cô ta lại có hoảng sợ lớn như vậy.
“Ngài Tổng thống Vũ Văn đẹp trai như vậy, nếu mà là tôi, nhất định sẽ không để cho một ông chú già làm quản gia rồi….” Nguyễn Thảo Mai vừa mới nói ra, một người cô gái khoảng mười ba mười bốn tuổi ngồi cạnh cô ta dùng khăn lau cái miệng nhỏ, cất tiếng nói lên.
“………….”
“………….”
“………….”
Một đám người đầu đầy vạch đen.
“Caramen, không phải đã nói trước với con là thục nữ phải thận trọng một chút sao?”
Nhưng mà, cô gái hoàn toàn không nghe theo lời cô, ánh mắt cô sáng quắc lên nhìn Vũ Văn Vĩ Thần hỏi: “Nghe nói ngài Tổng thống còn chưa có bạn gái sao? Không biết loại phụ nữ nào mới hấp dẫn được ngài vậy?”
“Caramen, vấn đề này em không nên hỏi, em như vậy, mười tám người bạn trai ở Lâm Lang thành kia làm sao chịu nổi?” Cô gái còn chưa nói xong, một chàng trai ngồi bên khoảng hai mươi tuổi ngồi bên cạnh cô gái nhịn không được cười nói.
“Không có mười tám người bạn trai, bọn họ không tính, em không thích bọn họ, hừ……..Anh trai anh thật bại hoại……..”Cô gái nghe vậy, lập tức mất hứng chu cái miệng nhỏ lên, ánh mắt oán giận nhìn chàng trai.
Mọi người đang ngồi ở đây đều nở nụ cười ha ha.
Hai người này không phải là ai khác là hai đứa con của Tổng thống Thành Quốc là Tiêu Thiên Bảo và Tiêu Nhã Hinh.
Đào Du Du đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện đầu đầy vạch đen, trong lòng suy nghĩ, đại tiểu thư của nhà Tổng thống này thật là dũng cảm, có thể ngang nhiên chạy đến Thương Quốc của bọn họ mà đùa giỡn với ngài Tổng thống đại nhân.
Ngược lại ngài Tổng thống đại nhân này tựa hồ không có một chút tức giận, vẻ mặt cười đến sáng lạn ra, chẳng lẽ anh ta không có hứng thú với vẻ đẹp sao?
A a, không phải tà ác vậy chứ?
Anh ta sẽ không có loại khẩu vị thích một cô bé tóc vàng chứ?
Chương 57: Trốn Đi
Ngay khi lúc Đào Du Du đang nổi lên ý nghĩ tà ác đối với Vũ Văn Vĩ Thần, một giọng nói truyền vào tai nghe trên lỗ cô: “Đào quản gia, bọn nhỏ của cô hiện tại đang ở trước cổng Phủ Tổng Thống, bọn chúng yêu cầu muốn gặp cô.”
“Cái…..Cái gì?” Đào Du Du nghe xong, hóa đá ngay tại chỗ, cô lập tức quay lưng lại ôm tai nghe nhỏ giọng nói: “Ngăn bọn chúng lại, không để cho bọn chúng đi vào.”
“Nhưng……Nhưng mà…….” Đầu bên kia tai nghe vừa nghe lời của cô, dường như hơi chần chờ, vài giây sau, trong tai nghe lại truyền đến giọng nói: “Vừa lúc bọn chúng thừa dịp tôi không chú ý đã đi vào rồi.”
“Đáng giận…….” Đào Du Du nghe xong lập tức cả kinh cũng bất chấp có rất nhiều người đang ở đây, cô xoay người chạy ra khỏi phòng ăn.
Cô không muốn nhìn hai đứa nhỏ này chạy vào phòng quấy rối cô, phải biết rằng hiện tại cái mạng nhỏ của cô đang nằm trong tay Vũ Văn Vĩ Thần.
Đào Du Du đột nhiên rời khỏi làm Vũ Văn Vĩ Thần cũng chú ý đến, ánh mắt của anh vừa nhìn theo bóng lưng lúc cô rời khỏi phòng ăn.
Ánh mắt của anh không tránh khỏi người đàn ông đeo mắt kính ngồi bên cạnh đang chú ý, khóe môi anh ta hàm chứa ý cười nhàn nhạt, trên mặt vẫn không có biến đổi nhiều, ẩn núp phía sau mắt kính là đôi mắt đào hoa đẹp lại có ý nghĩ sâu xa đặc biệt.
Bên trong hoa viên Phủ Tống Thống, hai bóng dáng nhỏ đang khom lưng đi về phía lầu chính.
“Anh trai, vì sao chúng ta phải lén lút đi vào?” Đi theo phía sau Đào Dục Huyên là Tiểu Nho với vẻ mặt khẩn trương và hơi nghi ngờ hỏi.
“Không phải em muốn đi tìm chú kia chơi đùa sao? Nếu như bị mẹ biết, chắc chắn sẽ không đồng ý.” Đào Dục Huyên mang vẻ mặt dày dặn kinh nghiệm nói, nhưng trong ánh mắt cậu lại xẹt qua một tia hoang mang, rất nhanh liền biến mất.
“Dạ…..Em biết rồi…….” Tiểu Nho nghe vậy, lập tức đưa hai tay bịt chặt miệng nhỏ của cô bé lại, tiếp tục đi về phía trước, hai mắt của cô bé lập tức trợn to, chỉ vào Đào Du Du đang chạy từ trong lầu chính ra rồi nói: “Anh trai, mẹ ra rồi….”
Đào Dục Huyên đã thấy Đào Du Du chạy đến, cậu nhanh chó