
đỏ như thế?” Cậu bỏ cặp sách xuống, giả vờ thuận miệng hỏi.
“Không có gì, chắc là do tối qua thức đêm làm thêm giờ!” Tử Thất Thất đã sớm nghĩ ra được một lý do để chống chế.
“Thức đêm?” Nét mặt Mặc Thiên Tân giống như đang nghi ngờ nhìn chằm chằm đôi mắt cô, nói: “Lạ nhỉ? Mẹ, người ta thức đêm đôi mắt biến thành đen như gấu trúc, tại sao mẹ mới thức đêm một hôm mà con ngươi của mẹ đã biến thành mắt của tiểu bạch thỏ rồi? Dù con hiểu người và động vật chênh lệch nhau, nhưng chênh lệch của mẹ có phải là quá lớn, con xem…mẹ nên thành thật nhận tội đi…”
Cậu cố tình ngừng lại.
Tử Thất Thất kinh ngạc.
Mặc Thiên Tân tiếp tục nói “Đêm qua rốt cuộc mẹ làm gì? Có phải lén lút vui chơi gì đó không?”
Vui chơi?
Tử Thất Thất thả lỏng tâm tình, đồng thời cũng rất tức giận.
“Mặc Thiên Tân, xú tiểu tử ngươi, vui chơi là có ý gì? Ngươi lại học được cái gì ở đâu rồi mới về hả?”
“Mẹ, ngay cả cái này mẹ cũng không biết sao? Thực sự muốn một đứa trẻ con như con giải thích cho mẹ nghe sao? Cái đó gọi là : Vàng đã sắc dã, hô là nhiệt dã, vừa sắc lại vừa nhiệt, đương nhiên chính là một nam một nữ cùng nhau hoạt động…”
“Mặc Thiên Tân, con…” Tử Thất Thất phẫn nộ đã lên đến chín tầng mây, giơ quả đấm thép lên chuẩn bị dùng bạo lực với con trai bảo bối. Còn Mặc Thiên Tân vừa kích động vừa lùi lại vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng kích động, vũ lực không chỉ không thể giải quyết được vấn đề mà còn…chuyện đã xảy ra, mẹ sao không nói ra sự thật, cũng không thèm chia sẻ với con trai mẹ?” Cậu nói một câu hai ý nghĩa nhưng trong đó lại khác biệt một trời một vực.
Cậu muốn mẹ cậu nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cậu càng muốn mẹ bỏ đi cái gánh nặng kia mà dựa vào đứa con trai còn chưa lớn là cậu.
Tuy rằng mẹ khóc làm người khác đau lòng, nhưng mẹ càng tỏ ra bản thân mạnh mẽ lại càng khiến người khác đau lòng hơn…
Cậu muốn trở thành cảng tránh gió khi mẹ cậu đau khổ, cho dù hiện tại cánh tay cậu không đủ rộng nhưng ít ra cậu có thể dùng hai tay mình lau đi những giọt nước mắt, cũng có thể nói cho mẹ cậu rằng mẹ không hề cô đơn.
Nhưng mà…
“Leng keng…Leng keng…”
Tiếng chuông cửa vang lên làm cắt ngang “chiến tranh” giữa hai người.
Tử Thất Thất bình tĩnh lại, vừa trừng mắt nhìn cậu vừa đe dọa: “Tiểu tử thối, chờ mẹ quay lại rồi sẽ dạy bảo con thật tốt.”
Nói xong cô quay người nước đi, lúc cô đưa lưng về phía cậu, đôi lông chợt nhíu lại, dù sao vẫn cảm thấy trong lời nói cuối cùng của cậu giống như có ngụ ý khác.
Chẳng lẽ đã bị nó nhìn thấu?
Mặc Thiên Tân nhìn bóng lưng cô rời đi, đôi lông mày cũng chợt nhíu lại.
Rõ ràng chỉ kém một chút thôi, cho cậu thêm một chút thôi thì chắc chắn cậu có thể khiến mẹ mở lòng hơn một chút, thế nhưng cái chuông cửa quỷ tha ma bắt tại sao lại vang lên đúng lúc như vậy?
Tại sao nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim?
Cắt đứt mọi mấu chốt trong kế hoạch mà cậu khổ sở suy nghĩ.
Giận! (╰﹏╯)~
…
Trước cửa.
Tử Thất Thất nghi ngờ mở cửa ra, kinh ngạc nhìn Bách Hiên đang đứng trước cửa. Tại sao anh ta lại tới đây?
“Thất Thất…” Bách Hiên nhẹ giọng gọi tên cô, vẫn là bộ dạng tươi cười như ngày xưa.
“Sao anh lại tới đây?” Tử Thất Thất nghi ngờ.
“Anh không thể tới sao? Anh nhớ trước kia em đã từng nói ước hẹn một tháng của chúng ta, em vẫn là bạn gái của anh!”
“Không sai, thế nhưng…” Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Sáu ngày qua không liên hệ còn tưởng rằng hắn đã quên ước hẹn yêu đương buồn cười này.
Trên mặt Bách Hiện nhẹ nở ra một nụ cười đau khổ.
Anh khẽ cau mày, ôn nhu nói: “Thực ra mấy ngày qua anh đã suy nghĩ về việc ngày đó đã làm với em, rõ ràng ngay từ đầu chính anh ép buộc em làm bạn gái anh, thế nhưng lại lại nổi lòng tam không đáy, chỉ muốn em thuộc về mình anh, còn nữa…tối hôm qua chúng ta không có xảy ra chuyện gì cả, bởi có người giữa đường mang em đi!”
Có người đến mang cô đi?
Tử Thất Thất sửng sốt.
Không biết vì sao sau khi anh nói xong câu đó, trong đầu cô liền xuất hiện ngay một hình ảnh, và đó dĩ nhiên là Mặc Tử Hàn.
Là anh ta sao?
Là anh ta đã cứu cô rồi mang cô về nhà sao?
“Thất Thất, em có thể tha thứ cho anh không? Anh xin thề, tuyệt đối không làm chuyện như vậy với em lần thứ hai!” Bách Hiên thề thốt.
“Thực ra…tôi đã muốn tha thứ cho anh, anh không cần phải như thế!” Tử Thất Thất nhìn anh đang giơ tay lên thản nhiên cười.
“Cám ơn!” Bách Hiên kích động cảm ơn, nhưng lại kéo tay cô dùng sức nắm chặt lấy!
Tử Thất Thất lại vô cùng kinh ngạc.
“Thất Thất…” Anh gọi cô thỉnh cầu “Thật ra anh tới đây là có chuyện khác, ngày mai anh sẽ tham gia một bữa tiệc rất quan trọng, anh muốn em làm bạn gái anh có được không?”
“…”
Tử Thất Thất trầm mặc không trả lời.
“Không thể sao?” Bách Hiên hỏi lại.
“Không…” Tử Thất Thất cười nói “Đương nhiên là có thể…”
Làm bạn gái anh, trả lời như vậy là cơ bản nhât, lấy tư cách ân nhân của cô mà trả lời như vậy cũng đúng, giống nhau… Để bản thân mình không phải nghĩ ngợi gì lung tung, đi tham gia bữa tiệc như vậy là phương pháp trốn tránh không thể tốt hơn.
Bởi có nhiều người sẽ làm cô không bị tổn thương nữa, chí ít…Cô có thể ép