
anh không có quý trọng, anh chờ xem, Thất Thất rất nhanh sẽ rời xa anh, anh cần phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì bị người trong lòng vứt bỏ chính là một loại phi thường thống khổ, ngàn vạn lần đừng khóc a, ha ha….” Phương Lam từ trong điện thoại phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Sắc mặt Mặc Tử Hàn nháy mắt trở nên lãnh liệt, nổi giận nói, “Tôi sẽ không để cô ấy rời xa tôi, tuyệt đối sẽ không!”
“Vậy chờ xem đi, xem cô ấy có thể rời xa anh không, xem là anh thắng hay là ôi thắng! A, đúng rồi, còn một chuyện… Chuyện tình Bách Hiên tôi đã xử lý tốt, nhờ anh giúp tôi nói lại cho Thất Thất để cô ấy yên tâm, Bách Hiên không có việc gì!”
Phương Lam nói xong liền lập tức cúp điện thoại.
Mặc Tử Hàn nghe trong điện thoại vang lên tiếng “Tút” thật dài, phẫn nộ giống như là sóng thần xông lên trong lòng, bàn tay to nắm chặt điện thoại di động, vỏ di động phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”
“Két!”
Cửa phòng tắm mở ra, Tử Thất Thất với mái tóc dài ẩm ướt từ bên trong đi ra.
Cô nhìn Mặc Tử Hàn đang lăng lăng ngồi trên giường, nhìn trên mặt anh lộ ra biểu tình tức giận, nắm chặt điện thoại trong tay, hình như vừa mới nhận xong điện thoại.
“Sao vậy?” Cô hỏi dò.
Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn Tử Thất Thất vừa mới rửa mặt xong, mái tóc ẩm ướt rủ xuống trên vai, thoáng có vài sợi dính trên hai má cô, mà trên khuôn mặt trắng nõn của cô không có bất kỳ son phấn nào, sạch sẽ giống như là da thịt trẻ con vô cùng mịn màng, mà cô tươi mát như vậy cộng thêm ngũ quan xinh đẹp, phối hợp ra một loại gợi cảm sau khi tắm rửa, làm cho người ta không khỏi lâm vào mê muội.
“Không có việc gì…..” Mặc Tử Hàn giả vờ bình tĩnh nói, “Chỉ là bạn của cô vừa mới gọi điện thoại tới!”
“Bạn?” Tử Thất Thất kinh ngạc, lập tức bước nhanh đi tới bên giường, tới gần anh vội vàng nói, “Là tiểu Lam? Cô ấy gọi tới sao? Cô ấy nói gì?”
Hương thơm từ trên tóc Tử Thất Thất truyền đến, Mặc Tử Hàn không khỏi cả kinh, trái tim đột nhiên đập nhanh, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định nói, “Cô ta bảo tôi chuyển lời lại cho cô, để cô yên tâm, Bách Hiên không có việc gì!”
“Thật sự?” Tử Thất Thất xác định hỏi lại, sợ là anh đang nói dối.
“Cô cho là tôi sẽ lừa cô sao?”
“Ách….” Tử Thất Thất chần chờ.
“Quên đi, có tin hay không là tùy cô, đúng rồi, Phương Lam cô ta là thế nào của cô?” Mặc Tử Hàn bỗng nhiên hỏi.
“Bạn a!”
“Chỉ đơn giản là bạn?”
Chợt nghe hắn hỏi như vậy, Tử Thất Thất lập tức liên tưởng đến biểu tình vừa nhìn thấy khi ra khỏi phòng tắm, sẽ không phải…. Nha đầu Tiểu Lam lại nói cái gì không nên nói chọc giận người này chứ?
(Còn tiếp)