
gười trở nên ngứa ngáy khó chịu. Nhưng điểm khiến mọi người chú ý nhất chính là khuôn mặt mỹ lệ của cô… Chiếc cằm hơi nhọn, đôi môi bạc anh, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt trong veo, ngũ quan xinh xắn hình thành lên khuôn mặt của một mỹ nhân. Mà trên nước da trắng nõn lại có nhàn nhạt một lớp trang điểm mỏng, thật giống như một bức tranh thủy mặc mà còn tăng thêm vài phần sắc thái khiến người xem càng xem càng sáng ngời.
Thần Tiên xinh đẹp…chính là như thế này!
Tử Thất Thất xấu hổ nhìn ánh mắt của những người đàn ông kia, từ đáy lòng nổi lên sự chán ghét.
Sớm biết vậy cô đã không chọn bộ sườn xám này rồi.
Bởi vì sườn xám có thể dấu cả ngực lẫn lưng, với lại cô dựng thẳng cổ áo lên nên có thể hoàn toàn che được những dấu hôn trên người cô, nhưng lại không nghĩ rằng chính vì thế biến khéo thành vụng, trở thành tiêu điểm cho mọi người.
Đột nhiên, cô nhớ tới một câu nói mà Mặc Thiên Tân thường nói với cô: “Mẹ, Thượng Đế khi sáng tạo ra mẹ nhất định là đã quá nhàm chán, cho nên mới giở trò đùa thật lớn đối với mẹ, bởi vì ông trời cho mẹ một khuôn mặt mỹ lệ nhưng đồng thời cũng cho mẹ một tính nết hung ác, cho nên…câu “Trong ngoài không đồng nhất” tuyệt đối là dành riêng cho mẹ!”
Tiểu quỷ thối chết tiệt kia nói thật chuẩn, hiện giờ cô đã hiểu được cái gì gọi là “Trong ngoài không đồng nhất!”
Thật là muốn đánh người mà!
“Thất Thất…” Bách Hiên nghiêng đầu khẽ gọi cô.
“A?” Tử Thất Thất quay đầu lại nghi hoặc nhìn nhau.
“Em không sao chứ? Sắc mặt của em hình như có chút không được tốt?”
“Không…Em không sao! Có thể do nhiều quá làm em có chút căng thẳng.”
“Chúng ta qua bên kia đi, bữa tiệc bắt đầu rồi!” Bách Hiên nói xong liền chỉ vào một chỗ khuất ít người.
“Được!” Tử Thất Thất gật đầu đồng ý.
Hai người sóng vai làm rất nhiều người chú ý đến rồi bắt đầu những tiếng người xì xào bàn thán, nhưng cũng loáng thoáng một vài lời truyền đến tai cô.
“Người phụ nữ đó là ai?”
“Không biết!”
“Chưa từng thấy qua!”
“Thế nào? Lão già đã nhắm trúng cô ta rồi?”
“Hừ…Loại gái này không lọt được vào mắt tôi!”
“Vậy ông là…”
Không có gì, chỉ là khuôn mặt cô khi lớn lên rất giống Ngọc Nhi!”
“Ngọc nhi? Là ai thế? Người đã mất sao?”
“Không có j…”
“Nói một chút đi, để anh em ta cùng vui vẻ!”
“Im đi.”
“Được rồi được rồi!”
…
Loáng thoáng nghe được đoạn hội thoại kia, hai chân Tử Thất Thất bỗng dừng lại, cô khiếp sợ trợn trừng hai mắt.
Đột nhiên, cô quay người lại tìm kiếm những ngườ vừa nói chuyện kia, thế nhưng hình ảnh họ lẫn lộn vào trong đám người đi lại.
Kỳ lạ quá!
Có chuyện gì vậy?
Hình như cô nghe thấy có người gọi Ngọc Nhi. Làm sao họ biết cái tên này? Tại sao họ lại biết tên mẹ cô?
“THất Thất…Thất Thất…Thất Thất…”
Bách Hiên liên tục kêu tên cô, cuối cùng nắm chặt lấy tay cô lớn tiếng gọi “Thất Thất…Em làm sao vậy?”
“A?”
Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, lúng túng nhìn anh sau đó giả vờ bình tĩnh nói “Không sao, không có chuyện gì đâu!”
Bách Hiên nhíu mày!
Từ lúc bắt đầu đi đã cảm giác cô không được bình thường, chẳng lẽ là do cô không quen với những bữa tiệc như thế này? Thế nhưng, anh lại cảm giác có gì đó không đúng.
“Chúng ta đi thôi.”
Tử Thất Thất thản nhiên cười rồi cầm lấy tay anh xoay người về phía trước tiếp tục bước, thế nhưng trong lòng lại tràn ngập bất an.
Chẳng nhẽ họ là bạn trước đây của mẹ sao? Dù sao bảy năm trước mẹ cô cùng có chút tiếng tăm, thế nhưng nội dung cuộc đối thoại kia sao lại khiến cô cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy?
Là do cô nghĩ quá nhiều sao?
Hay là cô quá nhạy cảm rồi?
Quên đi…Không nghĩ nữa…Phiền phức quá….
Sau vài phút ngắn ngủi thì bữa tiệc cũng bắt đầu, nhạc trong đại sảnh bỗng dừng lại, âm thanh của mọi người cũng đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt, toàn bộ đại sảnh trở nên im ngắt như tờ.
Chợt!
Từ tầng hai bước xuống bốn chàng trai, một người bước trước, ba người còn lại đi sau, tất cả đều mặc trang phục đen.
Khi người đàn ông kia xuất hiện, mọi người không khỏi há hốc mồm vì kinh ngạc, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Bữa tiệc hôm nay là do hắn tổ chức?
Hắn muốn làm gì?
Ai cũng tràn ngập những thắc mắc giống nhau trong đầu, nhưng chỉ có Tử Thất Thất là đầu óc rỗng tuếch, hai mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm người đàn ông dẫn đầu kia.
Đôi môi mỏng manh hơi run run, cô bất giác khẽ nỉ non “Mặc…Tử…Hàn…”
CHƯƠNG 67: RƯỢU KHÔNG SAY NGƯỜI, NGƯỜI TỰ SAY; HOA KHÔNG MÊ NGƯỜI, NGƯỜI TỰ MÊ…
Tại sao ông trời lúc nào cũng muốn trêu cợt cô chứ?
Tại sao muốn cô hết lần này đến lần khác lại gặp hắn?
Chẳng lẽ…Đây là nghiệt duyên trong truyền thuyết sao?
Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt Mặc Tử Hàn, nhìn anh bước xuống từng bậc thang, nhìn anh đứng trước mặt mọi người, trong lòng…bỗng nhiên cháy lên mãnh liệt, càng lúc càng nhanh, như muốn phá tan thân thể của cô lao ra ngoài.
Còn Bách Hiên đang ngồi cạnh cô.
Đang nhìn Mặc Tử Hàn, anh với mọi người cùng đang sửng sốt mở lớn hai mắt, thế nhưng sau đó lại nhìn thấy bóng dáng Tử Thất Thất đã xuấ