
ân thể của cô vây quanh, cũng từ từ đè xuống, tới gần.
“Anh đê tiện, vậy mà uy hiếp tôi!” Tử Thất Thất kinh hoảng không ngừng lùi về sau.
“Tôi không có uy hiếp cô, cô đại khái có thể đẩy tôi ra, dù sao hiện tại tôi cũng không đánh lại được em!”
“Nhưng, anh…. anh…. ngô……”
Lời của Tử Thất Thất còn chưa hết, môi Mặc Tử Hàn liền hôn đến trên môi cô.
Phía sau lưng bắt đầu càng lúc càng đau đớn, nhưng là so sánh bên dưới có thể hôn cô, lại càng thêm làm cho anh vui vẻ, mà lời vừa rồi cô nói còn vương bên tai anh. Vốn tưởng rằng cô sẽ sợ, sợ run rẩy, sẽ bị hù chạy, nhưng là không nghĩ tới cô vậy mà lại dùng ánh mắt kiên định trong suốt như vậy nhìn anh, nhìn anh toàn thân này đều nhuộm đầy máu tươi dơ bẩn, người cả đời đều sống ở trong bóng tối…..
Ánh mắt kia, giống như là một bó quang mang chói mắt, trực tiếp bắn vào đáy lòng của anh….
Ấm áp…..
Tử Thất Thất bị anh áp đảo trên giường, thân thể hai người dán chặt vào nhau, cô không dám giãy dụa, không dám phản kháng, không dám nhúc nhích, sợ một động tác rất nhỏ của mình sẽ làm đau vết thương phía sau lưng anh, cho nên cuối cùng, cô chỉ có thể bối rối dùng hai tay bắt lấy vạt áo trên người anh, tùy ý anh không ngừng hôn, tùy ý cho cái lưỡi của anh xâm nhập, tùy ý cho anh từng ngụm từng ngụm hút, sau đó từ từ….. từ từ….. cô vậy mà cũng ỡm ờ phối hợp với nụ hôn của anh.
“Rầm rầm rầm!” Cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ vang, Tử Thất Thất khiếp sợ trừng lớn hai mắt, kinh hoảng buông vạt áo của anh ra, tay giương nanh múa vuốt ở giữa không trung hoạt động, tận lực không đụng vào thân thể anh.
“Ô ô ô…… ô ô ô….. ô ô……”
Cô muốn mở miệng nói chuyện nhưng là Mặc Tử Hàn lại cố ý lấp kín miệng của cô, làm cho cô phát không ra thanh âm.
Làm sao bây giờ?
Tử Thất Thất gấp gáp!
“Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…. rầm rầm rầm……”
Tiếng gõ cửa liên tục không ngừng vang lên, Mặc Tử Hàn trong khi hôn vẫn đắm chìm như trước, chính là không chịu buông tha cho cô, hơn nữa hai bàn tay to cũng bắt đầu càng ngày càng không thành thật, không ngừng chạy trên người cô.
Trứng thối!
Tử Thất Thất ở trong lòng mắng.
Anh dĩ nhiên càng ngày càng được voi đòi tiên, rõ ràng phía sau lưng có vết thương lớn như vậy, anh lại còn nghĩ làm loại chuyện này, hơn nữa còn dùng thân thể bị thương uy hiếp cô, làm cô căn bản là không thể phản kháng.
Đáng giận ——
Đột nhiên, một ý niệm tà ác hiện lên trong đầu của cô.
Hai mắt cô đột nhiên thu lại, thừa dịp cái lưỡi anh còn trong miệng cô thì cô thình lình khép răng lại, cắn lưỡi anh.
Mặc Tử Hàn nhíu mày!
“Đái hỗng đạn (trứng thối = trứng thối)….. đứng nên (đứng lên)!” Cô cắn đầu lưỡi của anh, không minh bạch nói.
Mặc Tử Hàn trước mặt lại không thể làm gì.
“Uh!” Anh nhẹ nhàng đáp.
Hô…..
Tử Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, hàm răng cắn lưỡi anh buông ra.
Mặc Tử Hàn cau mày nhìn chằm chằm cô, cái lưỡi ẩn ẩn đau.
Tử Thất Thất cười đắc ý, lớn tiếng hướng về phía cánh cửa nói, “Vào đi!”
Cửa phòng “két” một tiếng bị mở ra, chỉ thấy Kim Hâm thân hình cao hai thước đột nhiên đứng vững ở trước mặt bọn họ.
Hắn làm sao tới nơi này?
Tử Thất Thất không khỏi kinh ngạc, ngửa đầu nhìn mặt của anh ta.
“Điện hạ!” Kim Hâm đi đến bên giường, khom lưng cung kính.
Chân mày Mặc Tử Hàn cau chặt như cũ, không vui nói, “Chuyện tôi để anh điều tra, đã điều tra được rồi?”
“Vâng, đã tra ra, tin tức từ chỗ Bách Vân Sơn truyền đi, nhưng hắn không chỉ nói cho một người, mà là trong một buổi tối đem tin tức nói cho bảy người khác nhau, cho nên bây giờ còn chưa thể xác định, chuyện này rốt cuộc là ai làm!”
Kim Hâm đem tất cả mọi chuyện nói ra, Tử Thất Thất ngồi ở một bên khiếp sợ.
Anh ta vừa mới nói Bách Vân Sơn?
Ba của Bách Hiên?
CHƯƠNG 99: XIN TA ĐI, NẾU NGƯƠI XIN TA…TA SẼ THẢ HẮN!
Mặc Tử Hàn nghe xong báo cáo của Kim Hâm, mày nhíu lại càng thâm thúy.
Bách Vân Sơn tuy rằng khôn ngoan nhưng hẳn là sẽ không tự mình lộ liễu đi làm loại sự tình này, xem ra nhất định là có người đang âm thầm trợ giúp ông ta, cũng bảo vệ ông ta, cho ông ta dũng khí đi làm chuyện này, như vậy….. Người kia sẽ là ai?
Sẽ là người nào trong bảy người đây?
“Kim Hâm!” Hắn chợt lạnh lùng kêu.
Kim Hâm lập tức cúi đầu đáp lại, “Có, điện hạ!” Mặc Tử Hàn cầm lấy bản vẽ bên cạnh đưa cho hắn nói, “Anh đi điều tra ai là người chế tạo thứ này!”
“Vâng!” Kim Hâm tiếp nhận bản vẽ, lập tức xoay người rời đi.
Bên trong gian phòng nháy mắt yên lặng, Mặc Tử Hàn cau mày suy nghĩ kẻ chủ mưu chuyện này, mà Tử Thất Thất vẫn khiếp sợ nhìn anh, hồi tưởng lời bọn họ vừa nói.
Tin tức là Bách Vân Sơn truyền ra?
Bọn họ nói chính là tin tức gì?
Mặc Tử Hàn đem bức tranh vừa vẽ cho Kim Hâm, bảo hắn điều tra, vậy thì hai sự kiện này là có liên quan với nhau, như vậy ý tứ chính là nói sự kiện nổ lần này là Bách Vân Sơn một tay sắp đặt? Cho dù không phải, cũng cùng ông ta có quan hệ đi? Như thế….. Nếu Bách Vân Sơn bị hắn bắt được hắn nhất định sẽ…..
“Anh sẽ giết ông ta sao?” Cô không đầu không đuôi đột nhiên chất vấn.
Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía cô.
”