Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323450

Bình chọn: 7.00/10/345 lượt.

hắn dây dưa không rõ mãi với chuyện này, lập tức nói sang chuyện khác, cũng trực tiếp đi.

Trong phòng bệnh lại còn lại hai người cô nam quả nữ bọn họ, nhưng là không khí cũng không phải ấm áp lúc trước, mà là càng ngày càng xấu hổ.

“Cái kia….Anh đã tỉnh, tôi cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi!” Tử Thất Thất nói xong liền đứng lên.

Mặc Tử Hàn rất nhanh bắt lấy tay cô, bá đạo nói, “Nơi này chính là phòng của cô!”

“Không cần, tôi thích một mình…..”

“Ở lại!” Mặc Tử Hàn đột nhiên cắt đứt lời của cô.

Tử Thất Thất nhìn anh, chỉ thấy khóe miệng anh nhàn nhạt giương lên, có chút mất tự nhiên mỉm cười nói, “Bồi tôi nói chuyện…..”

Tử Thất Thất kinh ngạc, hai mắt trợn to.

Không nghĩ tới anh cũng có thể cười như vậy, hơn nữa hơi…. Có chút đẹp trai, cũng hơi…. Có chút mê người!”

“Anh….. Muốn nói cái gì?”

“Tôi muốn nghe về cuộc sống bảy năm này của cô với Thiên Tân, nói tôi nghe đi, làm ba, tôi có nghĩa vụ nên biết!” Nhưng kỳ thật anh chỉ là muốn tìm cớ để cô phụng bồi anh.

“Được rồi…..”

Tử Thất Thất đồng ý ngồi trở lại trên ghế, hơi suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu nói đến ngày đầu tiên Mặc Thiên Tân vừa ra đời….

※※※

Sáng sớm ngày thứ hai

Tử Thất Thất nằm bên phải giường ngủ say, bởi vì ngày hôm qua vẫn cùng Mặc Tử Hàn nói chuyện của Mặc Thiên Tân, nói xong cũng không tự giác ngủ thiếp đi….. Có thể là bởi vì quá mức mệt nhọc, có thể là bởi vì yên tâm, cũng có thể là bởi vì Mặc Tử Hàn bản thân bị thương không thể đụng vào cô, cho nên cô ngủ rất say, đặc biệt ngon, thỉnh thoảng còn khẽ ngáy….

Ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh!

Tử Thất Thất xoa hai tròng mắt rồi mở ra, tầm mắt vừa mới rõ ràng liền thấy Mặc Tử Hàn nửa nằm ở trên giường, tay trái hắn cầm một cái bàn vẽ nho nhỏ, tay phải cầm một cái bút chì 4B, nhận thức chăm chú đang vẽ tranh.

“Làm sao anh lại ngồi dậy? Vết thương sau lưng anh không sao chứ?” Cô nói xong, hai mắt lo lắng xem xét phía sau lưng của anh, sợ vết thương của anh sẽ vỡ ra.

Mà hai mắt Mặc Tử Hàn vẫn chăm chú nhìn chằm chằm bàn vẽ, nhẹ giọng trả lời, “Tôi không sao!”

Tử Thất Thất nhíu mày, hai mắt chuyển dời đến bàn vẽ trong tay của anh.

Rốt cuộc đang vẽ bức tranh gì? Chăm chú như vậy? Ngay cả vết thương của mình cũng không để ý?

Từ từ tới gần bên cạnh anh, duỗi thẳng cổ của mình, nhìn một hình chữ nhật trên tờ giấy trắng, thứ gì đó đen tuyền.

“Đây là……” Cô kinh ngạc nói, “Là quả bom kia?”

“Đúng vậy!” Mặc Tử Hàn nhẹ giọng trả lời.

“Anh vẽ cái này làm gì?”

“Đương nhiên là phải tìm được người chế tạo vật này!”

“Hả?” Tử Thất Thất khó hiểu.

Tay Mặc Tử Hàn một bên nhanh chóng thuần thục vẽ, một bên giải thích nói: “Quả bom này rất đặc thù, trước kia cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua, cho nên muốn đem bức tranh này cho người đi thăm dò tra xem ai là người chế tạo.”

“Tra?” Tử Thất Thất nhìn mặt của anh nói: “Nếu tra được rồi, anh muốn làm gì người kia?”

Tay Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, lạnh lùng hỏi lại, “Cô cho là tôi sẽ làm gì hắn?”

Tử Thất Thất đột nhiên sửng sốt.

Anh là người thống trị hắc đạo, nếu bắt được người muốn giết anh, như vậy kết quả nhất định là…..

“Anh muốn giết hắn?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“……..” Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn cô, cũng không trả lời.

Không khí càng ngày càng khẩn trương, tay Tử Thất Thất nắm chặt cái chăn bên cạnh, lại một lần nữa mở miệng nói, “Anh…. Thật sự muốn giết hắn sao?”

“…..” Mặc Tử Hàn vẫn trầm mặc.

“Anh…. Trước kia…. Từng giết người sao?” Tử Thất Thất do dự tiếp tục truy vấn.

Mặc Tử Hàn rốt cục mở miệng nói, “Nếu tôi nói ‘đúng vậy’, cô sẽ thế nào? Sợ tôi sao? Tính trốn khỏi tôi sao?”

“…..” Lần này đến phiên Tử Thất Thất trầm mặc.

Mặc dù biết anh là hắc đạo, cũng rất rõ ràng anh sẽ là dạng người gì, càng thêm biết anh thân ở trong thế giới nào, nhưng là…. Cô vẫn không cách nào tưởng tượng bộ dạng người bị anh giết.

Anh thật sự từng giết người sao? Đôi tay đang vẽ tranh này của anh thật sự từng nhiễm máu tươi người chết sao?

Tâm….. Không khỏi có chút run sợ, bất quá…..

“Tôi không sợ!” Cô buột miệng nói ra.

Hai mắt sáng tỏ nhìn mắt anh, kiên định, quật cường nhìn, hơn nữa còn một lần nữa nhắc lại, “Tôi không sợ, cho dù anh thật sự giết người, tôi cũng không sợ anh, một chút cũng không sợ!”

Mặc Tử Hàn có chút lăng lăng nhìn cô.

Cô gái này lá gan thật sự là quá lớn rồi,, dĩ nhiên gặp một kẻ sát nhân nói ra lời đáng yêu như thế, còn làm ra biểu tình đáng yêu như thế, nếu không phải trên người bị thương anh có thể đã sớm đem cô đẩy ngã.

“A…..” Anh cười khẽ, đột nhiên nói, “Tử Thất Thất, để tôi hôn cô một cái đi!”

“Cái gì?” Tử Thất Thất kinh hãi, “Anh, anh anh anh anh anh anh…. anh bị đổ nước vào đầu à, nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ai để anh hôn hả!”

“Yên tâm, tôi chỉ hôn một cái thôi!”

“Không được, anh đừng có tới đây, tới gần tôi liền không khách khí với anh!”

“Được, cô muốn đánh thì đánh đi, bất quá tôi phải nhắc nhở cô, hiện tại tôi là một bệnh nhân, hơn nửa thân còn bị thương, cô nếu quả thật muốn động thủ, nhưng nhất định phải nhẹ một chút nha…….” Anh nói xong, hai cánh tay liền trụ ở trên giường, đem th


80s toys - Atari. I still have