XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328231

Bình chọn: 9.00/10/823 lượt.

vào giấc ngủ.

Mặc Thiên Tân nhìn mặt cô, mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, sau đó trả lời, “Ừ. . . . . . Anh biết rõ!”

Ngoài cửa sổ

Đêm đen chợt hiện ra mấy ánh sao sáng ngời bập bùng không ngừng phát ra ánh sáng, giống ba mẹ và anh trai Tuyết Lê đang mỉm cười với cô.

Tuyết Lê. . . . . . Con phải hạnh phúc a!

Tuyết Lê. . . . . . Con phải hạnh phúc a!

Tuyết Lê. . . . . . Em phải hạnh phúc a!

Thanh âm của ba người trong giấc mơ Tuyết Lê không ngừng chuyển đổi, không ngừng sưởi ấm trái tim cô độc.

※※※

Sáng sớm ngày thứ hai

Mặt trời đã treo thật cao, không khí tươi mới vui sướng phiêu đãng, hơn nữa từ sớm chim Hỷ Thước ngoài cửa sổ không ngừng kêu, giống như đang báo tin mừng.

Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân rời giường thật sớm, Phương Lam và Mặc Thâm Dạ tối hôm qua nhận được điện thoại của Tử Thất Thất, biết được Mặc Thiên Tân xuất viện, sáng sớm đột nhiên xuất hiện sau một khoảng thời gian mất tích, tới thăm Mặc Thiên Tân, cuối cùng bốn người cùng đứng ở cửa phòng.

“Đông, đông, đông!”

Tử Thất Thất nhẹ nhàng gõ cửa ba cái.

“. . . . . .”

Bên trong phòng không có bất kỳ đáp lại.

“Đông, đông, đông!”

Tử Thất Thất lại gõ ba cái.

“. . . . . .”

Bên trong phòng vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.

Lúc này chân mày Tử Thất Thất lo lắng nhíu lên, cô nhìn ba người đứng bên cạnh, sau đó khẩn trương lấy tay nắm cửa, đem cửa phòng mở ra.

“Thiên Tân?”

“Thiên Tân?”

“Thiên Tân?”

“Thiên Tân?” Bốn người trăm miệng một lời lo lắng kêu, thế nhưng khi họ thấy cảnh “xuân sắc” trên giường, trong nháy mắt trợn mắt há mồm.

Mặc Thiên Tân đang ngủ ngon, oán trách nói, “Các ngươi làm gì vậy? Sáng sớm còn đang mộng đẹp. . . . . . Toàn bộ đều đáng chết. . . . . . Tất cả đều lôi ra chém cho bản thiếu gia!”

CHƯƠNG 257: MẶC THIÊN TÂN KHÓ XỬ, GIÚP EM ẤY THAY QUẦN ÁO

Mặc Tử Hàn, Mặc Thâm Dạ, Tử Thất Thất, Phương Lam, bốn người đồng thời lắng nghe, nhìn bộ dáng mơ hồ ngay lúc này của hắn đều cười tà ác.

“Ai. . . . . . Không nghĩ tới nha, còn nhỏ tuổi cũng đã hiểu được phong hoa tuyết nguyệt rồi, thật là có phong phạm của bác năm đó a!” Mặc Thâm Dạ nói.

“Ách. . . . . . Thiên Tân, chuyện này đối với con có lẽ còn sớm, con ngàn vạn lần không nên học thứ này a!” Mặc Tử Hàn nói.

“Thiên. . . . . . Con đang làm cái gì đây? Quần áo xốc xếch, con còn ra thể thống gì nữa?” Tử Thất Thất nói.

“Ừ. . . . . . Quả nhiên là cha nào con nấy, gien di truyền quả nhiên rất cường đại, có thời gian tôi nhất định phải hảo hảo nghiên cứu một chút!” Phương Lam nói.

Mặc Thiên Tân không hiểu ra sao nhìn bọn họ, nghe những lời khó hiểu của bọn họ, không nhịn được chau mày.

Bỗng nhiên!

Hai mắt hắn nhìn đến Tuyết Lê trên người mình, trong đầu nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, mà bây giờ cái áo ngủ có hình hoạt họa lại bỉ mở vạt áo, trực tiếp lộ ngực của mình, hơn nữa còn bởi vì đồ ngủ bị nới lỏng, cho nên lộ ra vai bên phải, hoàn toàn một bộ dáng quần áo xốc xếch. . . . . . Còn cả Tuyết Lê nằm trên người hắn, lúc bọn họ vừa mới vào, cô bé ấy mặc dù quần áo còn nguyên, nhưng lại cực kỳ thân mật bò tới nơi tim Mặc Thiên Tân ngủ say, dường như quần áo do cô bé trong mộng tùy tiện cởi ra, chính là vì có thể nghe rõ hơn tiếng tim đập của hắn, mà vửa rồi hắn lại ngồi dậy, cho nên Tuyết Lê liền trượt xuống đùi hắn, tiếp tục ngủ say, mà cũng bởi vì động tác này đã đẩy toàn bộ vạt áo của hắn, khiến hắn trở thành như này, nhưng quan trọng nhất là. . . . . . Bọn họ cô nam quả nữ thế mà lại ôm nhau ngủ, yếu tố mập mờ này tuyệt đối không thua gì Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn.

“A a a a ——”

Mặc Thiên Tân đột nhiên kêu to, liền tranh đẩy thủ Tuyết Lê đang ngủ say ra, trên mặt Tuyết Lê vẫn không có thay đổi gì, nhưng hai mắt lại từ từ mở ra, sau đó ngồi dậy trống rỗng nhìn về phía trước, không nhúc nhích.

“Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ, mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ hãy nghe con nói!” Hắn cà lăm muốn giải thích.

“Ai! Quên đi, không nên giải thích, giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật, hơn nữa hiện tại bốn người tám đôi mắt chúng ta đều rõ ràng thấy được, bằng chứng như núi, con còn nói được cái gì?” Phương Lam cười xấu xa xen mồm, đắc ý ngẩng đầu lên.

“Không. . . . . . Không. . . . . . Không phải như thế, con. . . . . . Con. . . . . . Con. . . . . .”

“Thiên Tân, nam tử hán đại trượng phu, làm chính là làm, không việc gì phải ngụy biện, cũng không cần sợ gì cả, nhớ năm đó bác mặc dù không quen thuộc sớm như cháu, nhưng bác cũng đã sớm từ bỏ thân xử nam, cháu xem, bác hiện tại nhưng là thân kinh bách chiến, hơn nữa trăm trận trăm thắng!” Mặc Thâm Dạ vẻ mặt kiêu ngạo cắt đứt lời của hắn, tự hào nói.

“Khốn kiếp!” Phương Lam đột nhiên đá một cước vào bắp chân của hắn, đồng thời hung hăng mắng, “Anh tên tử sắc quỷ, đại sắc lang, lão sắc nam hoàn toàn dựa vào nửa người dưới hành động, đừng có ở nơi này nói hưu nói vượn, dạy hư trẻ nhỏ!”

Tử sắc quỷ? Đại sắc lang? Lão sắc nam?

Hai hạng trước hắn có thể ủy khuất tiếp nhận, nhưng là phía sau hắn dù chết cũng không thể tiếp nhận.

Lão (già)?

Hắn già chỗ nào? Mới ngoài ba mươi mà thôi, chẳng lẽ cô