
lạnh!” Phương Lam đột nhiên oán giận, cố ý run rẩy.
Tầm mắt Kim Hâm lập tức chuyển dời đến trên người cô, nghi hoặc hỏi, “Cô là ai?”
“Tôi? Tôi là……”
“Cô ấy là bạn của tôi!” Tử Thất Thất nói tiếp.
Bạn?
Chân mày Kim Hâm chau lại, hai mắt nhanh chóng đánh giá toàn thân Phương Lam.
Tử Thất Thất sốt ruột mất kiên nhẫn, lại một lần nữa mở miệng, uy hiếp nói, “Anh rốt cuộc có mang chúng tôi đi gặp Mặc Tử Hàn không? Chẳng lẽ thực sự muốn tôi cầm con dao đặt lên cô mình, dùng mạng mình để uy hiếp anh sao?”
Nghe thấy lời này, Kim Hâm vội vàng cúi đầu, nói, “Tử tiểu thư nghiêm trọng, tôi lập tức dẫn cô đi gặp điện hạ!”
Tử Thất Thất lòng treo trên cao, rốt cuộc từ từ hạ xuống.
“Mở cửa!” Kim Hâm lạnh lùng ra lệnh.
Gã bảo vệ vừa nãy lập tức mở cửa sắt ra.
Kim Hâm một bước đi tới bên cạnh Tử Thất Thất, cung kính khom lưng, đưa tay phải ra nói, “Tử tiểu thư, mời!”
Trong lòng Tử Thất Thất bỗng nhiên thấp thỏm, chậm chạp bước đi vào đất Mặc gia, mà ngược lại…… Cước bộ Phương Lam lại có vẻ có chút vội vàng, thật giống như khẩn cấp muốn đi vào.
…….
Cách cửa lớn 6m
Mặc Thiên Tân lại núp ở bên cây đại thụ ven đường, cậu nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, đang định áp dụng hành động, nhưng là đột nhiên…..
“Cậu là Mặc Thiên Tân, Mặc tiểu thiếu gia ư!?”
CHƯƠNG 136: BỞI VÌ ANH SỢ…SỢ CÔ ẤY HẬN ANH CẢ ĐỜI
Nghe được thanh âm phía sau đột nhiên truyền đến, Mặc Thiên Tân sửng sốt, cả người cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, biểu tình trên mặt cũng trở nên cực kỳ rối rắm.
Không phải đen như vậy chứ? Đã bị bắt được?
Làm sao bây giờ?
Cậu từ từ quay người lại, nhìn vẻ mặt của người đàn ông xa lạ, giả vờ nghi hoặc nói, “Mặc Thiên Tân? Là ai vậy? Cháu không biết, chú nhận lầm người rồi à?”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt cậu, lại xác định nói, “Tôi sẽ không nhận lầm, cậu chính là Mặc Thiên Tân, Mặc tiểu thiếu gia!”
“Tôi không phải!” Mặc Thiên Tân kiên quyết phủ nhận.
“…….” Người đàn ông trầm mặc, hai mắt sắc bén nhìn cậu.
Mặc Thiên Tân bị hắn nhìn như chíp bông (tiếng gọi thân thương đối với trẻ mới sinh).
Rốt cuộc cái gã này là ai a?
Là người của ba sao?
Nhưng cậu chưa từng gặp qua nha, nếu không phải vậy, vậy nhất định là người xấu rồi, thế chẳng phải cậu sắp gặp họa ư?
“A ha ha ha……” Cậu đột nhiên cười khan mấy tiếng, nói, “Trong biển người mênh mông này, có tất cả mấy người giống nhau, hơn nữa hiện tại tối mù, chú nhận lầm cũng không có gì lạ, ha ha ha….. Không có chuyện gì, không có chuyện gì, người có mất tay, ngựa có mất móng, con la đôi khi lại giả làm lừa, chú yên tâm đi, cháu sẽ không nói với người khác chú có mắt không tròng nhận lầm người đâu, vậy…. Thế nhé, cháu xin lỗi không tiếp chuyện nữa!”
Mặc Thiên Tân thiên mã hành không nói, lập tức xoay người, muốn mau chóng rời đi.
“Mặc tiểu thiếu gia, xin chờ một chút!” Người đàn ông đột nhiên gọi cậu lại.
Mặc Thiên Tân tiếp tục đi, chẳng những không ngừng, ngược lại tốc độ tăng lên.
Bảo cậu chờ?
Hắn ngu à?
Đương nhiên là phải chạy, nhưng nếu không chạy được….. Cũng chỉ có thể lại nghĩ biện pháp thôi.
“Mặc tiểu thiếu gia!”
Người đàn ông gọi cậu một tiếng, thấy cậu vẫn không dừng bước, tiếp tục chạy. Hai mắt khẽ nhíu, sau đó bước nhanh đuổi kịp cậu, ngăn cản đường đi của cậu.
“Chú….. Chú muốn làm gì?” Mặc Thiên Tân không tự chủ lui về phía sau, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm phương pháp thoát thân, nhưng….
“Mặc tiểu thiếu gia, thứ cho tôi vô lễ!”
“Cái gì? Vô…. Vô…..”
Lời Mặc Thiên Tân còn chưa dứt, hai mắt người đàn ông liền trừng lên, nhanh chóng vươn tay, giống như một lợi đao bổ về phía cổ cậu, trước mắt Mặc Thiên Tân thình lình tối sầm, nháy mắt té xỉu.
Người đàn ông đỡ lấy thân thể nho nhỏ của cậu, sau đó dễ dàng ôm lấy, sải bước bỏ đi.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, lại lần nữa khôi phục sự yên lặng….
…..
Biệt thự lầu hai
Thư phòng
“Cốc, cốc, cốc!”
Cánh cửa gỗ phát ra thanh âm dễ nghe, trầm trầm lọt vào tai, nhẹ nhàng mà trầm bổng, nhưng bên trong cửa lại truyền đến thanh âm nguội lạnh nhập vào tim, kinh sợ chấn động…..
“Vào đi!”
Hỏa Diễm nghe được thanh âm, lập tức mở cửa phòng, đồng thời nhường đường, cung kính cúi đầu, nói, “Bách tổng, mời vào!”
Hai mắt Bách Hiên thẳng tắp nhìn bên trong phòng, bước vào, cửa phòng ngay sau đó bị đóng lại.
Mặc Tử Hàn ngồi ở trên ghế sa lon trong thư phòng, hai mắt lạnh lùng nhìn anh ta đi tới trước mặt của mình, khóe miệng từ từ vẽ ra nụ cười tà ác.
“Ngồi đi!” Anh khẽ nói.
Bách Hiên không có lên tiếng, nhưng cũng ngồi ở trên ghế sa lon, đối mặt với anh.
Cặp mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn nhìn thoáng qua khuôn mặt dịu dàng kia, anh cười tà, cầm lấy cái ly trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, sau đó mới nói, “Bách tổng, muốn uống rượu không?”
“Không cần, tôi tới đây cũng không phải muốn uống rượu với anh. Nói đi…. Anh tìm tôi muốn nói chuyện gì?” Bách Hiên đi thẳng vào vấn đề, không muốn cùng anh ta dài dòng.
Hai mắt Mặc Tử Hàn khẽ nhíu chặt, đây là điềm báo lửa giận bùng phát.
“Tôi muốn nói gì, anh hẳn là rất rõ ràng không phải sao?” Anh lạnh lùng nói.
Bách Hiên chống lại tầm mắt của anh, bác bỏ