
muốn cái này ’, nếu như muốn ăn cơm, liền há to mồm nói ‘ a. . . . . . ’, trời ơi. . . . . . cô điên rồi, tại sao cuộc đời của cô lại trở thành như vậy?
“Há mồm. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . .” Mặc Tử Hàn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt oán trách của cô, tiếp tục nghiêm túc đem cơm đưa đến bên miệng của cô.
Tử Thất thất buồn bực, từ từ mở miệng.
Mặc Tử Hàn đem thìa cơm đưa vào trong miệng của cô, sau đó lại tiếp tục xúc thức ăn, vừa nói, “Tử Thất Thất, chúng ta sinh một đứa nữa đi!”
“Phốc ——” Tử Thất Thất mới vừa muốn nuốt xuống cơm, đột nhiên từ trong miệng phun ra, chính xác phun vào mặt Mặc Tử Hàn.
“Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Cô ho kịch liệt , thân thể chấn động khiến ngực trái hơi đau đớn.
Mặc Tử Hàn vội vàng cầm cốc nước trên bàn đưa cho cô.
Tử Thất Thất uống hai ngụm, lấy tay vuốt vuốt trước ngực của mình, sau đó ổn định hơi thở, quay đầu nhìn bộ mặt dính hạt cơm của Mặc Tử Hàn.
” Thật. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Em không phải cố ý, anh làm em sợ hết hồn, sau đó em. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” cô không ngừng nói xin lỗi, vội vàng cầm lấy khăn giấy, vội vàng hấp tấp lau cho hắn.
Mà Mặc Tử Hàn lại hoàn toàn không quan tâm đến mặt của mình, vô cùng nghiêm túc bắt được hai tay của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mình, lại một lần nữa nói, “Chúng ta lại sinh một đứa nhỏ đi, có được hay không?”
Gò má Tử Thất Thất đột nhiên đỏ bừng.
“Làm sao anh đột nhiên nói tới chuyện này?”
“Bởi vì lúc em mang thai Thiên Tân, anh không có chăm sóc được cho em, lúc em sinh con anh cũng không ở bên em, lúc Thiên Tân ra đời anh cũng không làm tròn trách nhiệm của một người cha, cho nên anh muốn bồi thường em, cũng là có chút ý đồ riêng muốn thể hiện cảm giác của một người chồng cảm giác được làm cha.” Mặc Tử Hàn nói xong, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Nhưng là. . . . . .
Tử Thất Thất đang phân vân, nói, “Em thấy anh chỉ là có một phần suy nghĩ này phần còn lại là do muốn thỏa mãn ham muốn phải không?”
Mặc Tử Hàn đột nhiên rối rắm, cau mày.
“Anh rất nghiêm túc nói chuyện với em, em có thể hay không cũng nghiêm túc một chút?”
“Em cũng rất nghiêm túc a, chẳng lẽ anh dám nói anh không phải là nghĩ như vậy?”
“Anh. . . . . .Anh. . . . . .” Mặc Tử Hàn mở to miệng muốn phản bác, nhưng cũng đột nhiên á khẩu.
Đúng vậy, anh thừa nhận, anh là nghĩ như vậy, bản thân là một người đàn ông khỏe mạnh, anh có suy nghĩ tới chuyện này không phải rất bình thường sao ? Nếu không nghĩ tới mới chính là một người đàn ông không bình thường ? Nhưng tại sao cô luôn ở thời điểm lãng mạn nhất, đột nhiên liền dội cho anh một chậu nước lạnh, khiến không khí trong nháy mắt giảm xuống, ít nhất cô cũng nên giống như nữ nhân bình thường khác, hơi nhăn nhó một chút, xấu hổ một chút, lãng mạn một chút ?
Ai. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Anh đang trong lòng thật sâu than thở.
Mà Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của anh, nhưng trong lòng thì không ngừng cười trộm.
Cô là cố ý!
Ai bảo anh nhiều ngày như vậy vẫn khi dễ cô, nếu như không trả thù anh, cô không phải là Tử Thất thất có thù phải trả rồi, chỉ là. . . . . .
“Chuyện đứa nhỏ tính sao. . . . . .” Cô cố ý kéo dài thanh âm này, trêu chọc người khác.
Quả nhiên, Mặc Tử Hàn lập tức mắc câu.
Hai mắt anh trong nháy mắt bóng loáng, nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Tử Thất thất nhìn vẻ mặt mong đợi của anh, khẽ xấu hổ nói tiếp, “Chờ em xuất viện, chúng ta thương lượng!”
“Vậy là em đáp ứng?” Mặc Tử Hàn vui mừng nói.
“Em là nói sẽ thương lượng, anh nghe không ra sao?”
“Được,anh hiểu, chờ sau khi em xuất viện, chúng ta liền bắt đầu cố gắng tạo người. . . . . . Là con trai hay con gái thì tốt nhỉ? Nếu không một đôi Long Phượng cũng tốt lắm!” Mặc Tử Hàn tự mình say mê nói, hoàn toàn đem lời của cô trở thành gió bên tai.
Tử Thất Thất nhíu lại hai hàng lông mày, nhưng cũng từ từ đem chân mày giãn ra, sau đó nhìn đồng hồ đặt ở trên tủ đầu giường, nói, “Anh hôm nay không phải đi làm sao? Đi nhanh một chút đi, sẽ tới trễ!”
Vừa nghe đến đi làm, vẻ mặt vui vẻ của Mặc Tử Hàn, liền thay đổi lạnh như băng.
Vốn là muốn đem tất cả mọi chuyện cũng giao cho thủ hạ đi làm, nhưng là quản lý công ty không giống quản lý tổ chức, nhất là công ty của anh mới vừa thống nhất, có rất nhiều rất nhiều chuyện đều muốn dựa vào anh đến xử lý, cho nên anh mỗi ngày đều phải đi làm, mà lúc này anh có chút hối hận khi sai Kim Hâm đi bắt Phương Lam, bởi vì nếu như có anh ta, như vậy cả công ty cũng có thể an tâm giao cho anh ta.
Phiền não!
Anh hơi chau mày, sau đó lạnh lùng nói, “Vậy anh đi làm, em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ anh trở lại!”
“Ừ, được!” Tử Thất Thất thuận theo gật đầu.
Mặc Tử Hàn lưu luyến từ giường đứng lên, cũng không có vội vã ra khỏi phòng, mà là rướn cổ lên, nhắm hai mắt, nói, “Hôn anh!”
Tử Thất Thất nhìn mặt của anh, lòng khẩn trương lại bắt đầu rầm rầm rầm nhảy Popcorn. . . . . .
Từ ngày thứ hai vào ở bệnh viện này, sau lần hôn cô đến thiếu chút nữa hít thở không thông, anh