
nước mắt từng chút từng chút một từ từ tan biến, cặp mắt cũng dần dần nhìn thấy rõ ràng.
Anh ta nói không sai, cô vẫn đang trốn tránh, nên không dám đi thổ lộ ‘ tình yêu’ với người đó, cô sợ sẽ lại bị thương một lần nữa, sợ hãi chính mình không có cách nào thừa nhận được tổn thương một lần nữa, sau đó sẽ tan tành thành từng mảnh vụn.
Nhưng mà, tính cô nhát gan không dám thổ lộ ‘ tình yêu’ gì đó với người kia, kết quả là, không phải cũng sẽ biến thành bộ dạng như thế này sao. Nói thật ra, cô có chút hối hận, nếu biết mình không có cách nào kiểm soát được nước mắt, biết chính mình sẽ khóc thương tâm đến như vậy, như thế thà rằng bị người ta bỏ rơi phía sau rồi hãy khóc………Ít nhất, cô khóc còn có lý do, sẽ không giống như không hiểu vì sao lại khóc.
Nhưng mà……..
Cô còn có cơ hội sao?
Cô có thể tranh thủ một phen sao?
Cô có thể dũng cảm đối mặt với anh ta một lần nữa sao?
Bỗng nhiên hít thật sâu một hơi, hai tay lau khô nước mắt, sau đó nhìn Mặc Thâm Dạ, kiên định nói: “ Mặc Thâm Dạ tiên sinh, làm phiền anh quay đầu xe, tôi muốn quay lại Bách Hoa Các!”.
Mặc Thâm Dạ nhìn gương mặt cô, khuôn mặt tỏa sáng, khóe miệng vô ý nâng lên, lộ ra một nụ cười cực kì chân thành.
Nha đầu kia……..Cuối cùng đã thông suốt.
Thật không dễ dàng!
“Ngồi chắc, tôi sẽ dùng tốc độ của sao hỏa chở cô đến bên cạnh người nào đó!”. Anh khôi phục vẻ mặt bất cần đời từ xưa đến nay, lập tức khởi động xe, nhấn mạnh chân ga.
“Anh có đâm vào đâu tôi cũng sẽ không xen vào, nhưng mà nhất định phải chú ý một điều………an toàn là trên hết!”. Tử Thất Thất nghiêm mặt cảnh cáo, bởi vì cả đời chỉ có một mạng người, đã chết………sẽ không còn!
“Cô cứ yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của tôi, đệ nhất trái đất!”.
“Thật hay giả?”.
“Nửa thật nửa giả, không đúng không giả……….”.
Tử Thất Thất toát mồ hôi ! (⊙﹏⊙|||)~
“Không cho phép anh học lời thoại của tôi, đấy là độc quyền của tôi!”.
“Ki bo……..Mượn một tý cũng không được à?”. Mặc Thâm Dạ oán giận phóng nhanh.
“Này, tôi nói thật, anh đừng quá xúc động, anh chết cùng không cần gấp gáp, ngàn vạn lần đừng có liên lụy đến tôi…….”.
“Yên tâm đi, tôi đảm bảo ngày mai cô vẫn sẽ nhìn thấy ánh sáng mặt trời”.
“Thật?”.
“Không sai, tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chết, nhiều nhất cũng chỉ tàn phế một nửa”.
“Gì ???”.
Tử Thất Thất giật mình há hốc mồm, xe BMW ngay lập tức phóng xe như bay ra ngoài, đồng hồ nhanh chóng chỉ đến số cao nhất…….
………………
Bách Hoa Các.
Tầng hai, phòng dành cho khách quý.
Mặc Tử Hàn toàn thân trần truồng nằm trên giường lớn, anh nhìn mặt Thủy Miểu đầy nước mắt, mày cau lại một cái thật sâu, vươn cánh tay kia ra, không ngại phiền toái một lần nữa lau nước mắt không ngừng không ngừng rơi xuống, đột nhiên………
“Ầm—–“ một tiếng, cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.
CHƯƠNG 180: THẤT THẤT XUẤT HIỆN, MẶC TỬ HÀN, ĐI THEO TÔI!
Mặc Tử Hàn và Thủy Miểu nhìn về cửa phòng….. Tử Thất Thất mặc một bộ váy dạ hội màu đen lộng lẫy, kinh ngạc xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cô ta sao lại trở lại?
Cô ấy trở lại làm gì?
Hai người đều kinh ngạc sửng sốt.
Mà Tử Thất Thất đứng ở cửa phòng ngủ, hai mắt nhìn Mặc Tử Hàn thân thể xích lõa ngồi trên giường, còn Thủy Miểu quần áo vẫn còn nguyên nhưng đang giạng chân ngồi trên đùi Mặc Tử Hàn.
Quả nhiên, hai người bọn họ muốn làm chuyện đó ư? Nhưng mà hình ảnh như vậy là làm? Hay là không có làm đây?
Quên đi, mặc kệ nó!
Cô bước chân đi tới bên giường, hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Tử Hàn.
Mặc Tử Hàn ngây ngốc nhìn cô, kinh ngạc nhìn cô, nhìn gương mặt xinh đẹp tràn đầy thần thái mê người kia của cô, trong nháy mắt trở nên mê hoặc, cảm xúc mênh mông, vừa mới thấy cô, trái tim anh liền bắt đầu nhảy lên hưng phấn.
Tại sao bỗng nhiên trở lại?
Là tìm anh sao? Là muốn nói gì với anh ư? Hay là…..
“Đi theo tôi!” Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng, vươn tay mình nắm lấy cổ tay phải của anh.
Đi?
Mặc Tử Hàn khiếp sợ!
Đồng thời, Thủy Miểu cũng khiếp sợ nhìn cô.
Đi theo tôi?
Cô ấy có ý gì?
Hai mắt Tử Thất Thất kiên định nhìn anh, nắm tay anh dùng sức kéo lên, lại một lần nữa lớn tiếng nói, “Mau đi theo tôi!”
“Thất Thất…..” Mặc Tử Hàn nghi hoặc mở miệng, nói, “Làm sao em lại trở lại?”
“Đến đưa anh đi a!” Tử Thất Thất không đầu không đuôi trực tiếp trả lời.
“Dẫn anh đi?” Mặc Tử Hàn càng nghi ngờ.
“Đúng vậy, đừng hỏi nữa, mau đi theo tôi, cùng tôi rời khỏi đây, cùng tôi trở về!” Tử Thất Thất hùng hồn nói, khẩu khí quả thực giống như ra lệnh cho anh, mà bàn tay cô nắm tay anh cũng càng tăng thêm lực, không ngừng kéo anh rời giường.
Thân thể to lớn của Mặc Tử Hàn nghiêng vẹo rời khỏi giường, mặc dù không rõ ràng vì sao cô đột nhiên trở lại, nhưng anh lại thật vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, đặc biệt vui vẻ, toàn bộ trái tim đều nhảy nhót, tự tiện coi hành vi của cô xác nhận thành ghen tuông, tiếp đó nhận định là cô đang ghen, cuối cùng…. Ảo tưởng cô là vì thích anh.
“Đi thôi, mau lên!” Tử Thất Thất có chút tức giận nói, kéo bàn tay anh, bắt đầu dùng hết toàn lực.
“Đợi… Đợi chút đã!” Mặc Tử Hàn bỗng nhiên có chút hoang mang nói, “Quần áo của anh!”
Lúc này, Tử