
y lập tức, hai mắt đột nhiên trợn to, khiếp sợ nói: “ Thất Thất………Cô………Mắt của cô…….”
Mắt?
Trên mặt Tử Thất Thất vẫn duy trì nụ cười, nghi ngờ đưa tay phải của mình lên, nhẹ nhàng chạm đến mắt mình.
Kỳ quái, hình như là ướt hay sao ấy?
Chẳng lẽ, đây là nước mắt?
Cô khóc?
Việc này không thể nào?
Cô kinh ngạc sờ lại một lần nữa, vô ý chớp mắt một cái, lại là một giọt nước mắt, từ trên mắt phải rơi xuống, vừa vặn rơi đúng lên tay cô, bằng chứng như núi, cô thật sự khóc………
Cô muốn khóc vì cái gì?
Cô khóc vì cái gì?
Trái tim cũng không phải rất đau, chỉ có phần hơi tê dại mà thôi. Không được, cô không thể khóc, cô không thể để lộ ra vẻ mặt yếu đuối, cô không thể lộ ra biểu cảm đau buồn trên mặt, cô không muốn cho người khác thấy bộ dạng khó coi, càng không thể để Thiên Tân thấy cô khóc được, nếu như hại con lo lắng thì biết làm như thế nào? Nếu như hại con không vui vẻ thì cô phải làm sao đây? Không được, không được, không được, cô không cho phép mình khóc………..Cô không có khóc, cô mới là không có khóc………
“Hahahaha……….Hahaha……….”. Cô dùng tiếng cười để che đậy đau buồn của mình, lấy tay lau nước trên mắt, nói: “ Mắt tôi vừa nãy bị bụi bay vào, thật là kỳ quái, sao anh lại chọn loại xe rởm này, còn dính một chút bụi bẩn, có phải đi xe đã dùng rồi không đấy? Nhặt được ở đầu đường à? Nhanh chóng nên đổi một chiếc xe mới đi, hahahaha, hahahaha……..”.
Cô không ngừng cười, mắt lại chớp động một lần nữa, nước mắt lại từ giữa con ngươi chảy xuống, cô lập tức hốt hoảng lau đi, nhưng mà mắt phải thật sự không có tiền đồ lại rơi xuống, lại một lần nữa cô nhanh chóng lau đi, nhưng mà nước mắt vẫn không ngừng từ hai mắt xông ra, một giọt lại một giọt, một tràng lại một tràng, cô lau không hết, cô lau không khô, hơn nữa càng lau càng nhiều……….
“Thiệt là, không biết cái xe rởm của anh còn nhiều bụi đến mức nào, làm gì mà nhìn giống như muốn chui vào mắt tôi thế, anh lái xe nhanh lên một chút đi………tôi muốn trở về nhanh hơn nữa, nếu không anh dừng xe lại, tôi muốn xuống xe………”. Cô không ngừng dùng hai tay lau nước mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào nói lung tung lộn xộn.
Mặc Thâm Dạ nhìn gương mặt cô đầy nước mắt, nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dạng quật cường, vô ý nhíu mày, nhanh chóng vươn hai tay của mình ra, nắm lấy tay cô đang không ngừng lau nước mắt, sau đó lớn giọng nói: “ Tử Thất Thất, cô trợn to mắt lên để nhìn thấy cho rõ ràng, chúng ta đã trở về nhà từ lâu, xe của tôi cũng đã sớm dừng lại, hơn nữa căn bản trong xe này không có cái gì là bụi bậm, kể cả là có, cũng không thể khiến nước mắt cô rơi không ngừng được?”.
Tử Thất Thất sững sờ nhìn anh, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra như cũ, ngay lập tức liền che hết tầm mắt của cô.
Bọn họ đã đến biệt thư nhà họ Mặc sao?
Xe đã dừng lại rồi à?
Như vậy nước mắt của cô……..Là chuyện gì đang xảy ra?
“Tử Thất Thất, đối mặt với hiện thực đi—“ Mặc Thâm Dạ quát, tức giận cầm lấy tay cô quát: “ Nếu như cảm thấy đau khổ, thì cô hãy khóc đi, nếu như thương tâm thì hãy nói ra, nếu như đau khổ thì hãy nói ra, hãy trút giận hết ra ngoài đi………Cô có cần thiết phải cố nén lại không, cô có cần thiết phải đem toàn bộ uất ức che giấu ở trong lòng không, làm như thế không gọi là mạnh mẽ, mà cái này người ta gọi là trốn tránh cô có biết không? Cái này gọi là trốn tránh………….”.
“Trốn……….tránh………?”. Tử Thất Thất khóc nên giọng nói không được trôi chảy.
“Không sai, cô đúng là đang trốn tránh, cô rõ ràng thích Mặc Tử Hàn, vì sao lại không nói ra với nó, vì sao không nói cho nó, vì sao lại muốn giấu ở trong lòng? Cô ở đây sợ cái gì? Sợ bị nó bỏ rơi sao? Sợ bị nó cự tuyệt sao? Thật là buồn cười………. hiện tại ngay đến đau khổ cô cũng không kìm nén được, cô còn có cái gì phải sợ hãi hả? Tôi nói cho cô biết, cơ hội sẽ không đặt sẵn trước mặt mỗi người, chờ cô đến bắt, tình yêu cũng giống như vậy, nó sẽ không ngoan ngoãn ở yên một chỗ nào hết, vẫn chờ cô từ từ tiếp nhận nó, tuy nói duyên phận là do ông trời định đoạt, thế nhưng mà vì sao………cô với nó đã có duyên, cô đã thích no, cô vì cái gì mà không ra sức nắm lấy một phen hả? Chẳng lẽ muốn giống như bây giờ, khi nó lựa chọn người phụ nữ khác, thì cô ở nơi này thương tâm khổ sở, đau đớn khóc nức nở sao? Ít nhất, tôi vẫn cảm nhận được cô là một người kiên cường, muốn khóc chẳng lẽ cũng phải đợi hỏi ý kiến của người ta, phải đường đường chính chính khóc, thống thống khoái khoái khóc, mà bây giờ cô như thế này, khóc không dám khóc, cười thì cười giả dối…….Thật sự là tức cười……..”. Mặc Thâm Dạ tức giận nói xong, lần đầu tiên bộc phát tức giận với phụ nữ nhiều đến thế.
Anh thật sự nhìn không được, thích thì thích, không thích là không thích, yêu thì yêu, không yêu thì không yêu, rõ ràng đơn giản như thế đấy, vì cái gì mà làm phức tạp lên như vậy? Vì cái gì mà phải ép mình chín cong mười tám quẹo đến cùng đường, mà không quang minh chính đại trực tiếp đối mặt với nó nói sự thật hả?
Ai…….Mệt mỏi thật! Đây là cú huých đẩy cuối cùng với cô, nếu cô còn chưa thông suốt, như vậy thì đành phải nghe theo ý trời…….
Tử Thất Thất nghe thấy lời nói của anh,