
. .”
Tử Thất Thất nhìn hắn đang cười to, lập tức tức giận nói, “Anh cười cái gì? Cái này thì có cái gì buồn cười? Phụ nữ đều là như vậy, này rất bình thường à? Em nói này. . . . . . Đừng cười. . . . . . Cười nữa em liền không khách khí với anh đâu. . . . . .”
“Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . . Thật đáng yêu. . . . . .” Mặc Tử Hàn khẩn trương bởi vì tiếng cười của mình mà thay đổi toàn bộ, ngược lại, một bộ mặt tà ác trong nháy mắt hiện ra. Hắn giảo hoạt đến gần mặt của cô, sau đó tà mị mà nói : “Anh hiểu, cái đó của em tới, như vậy anh không với em cái kia, chỉ là ngược lại, trừ nơi đó ở ngoài, nơi nào anh cũng có thể đụng chứ?”
“Ôi?” Tử Thất Thất kinh ngạc.
“Nếu là như vậy , vậy anh cũng không khách khí, anh muốn khởi động!” Mặc Tử Hàn nói xong, dùng hai cánh tay của mình ôm chặt lấy cô, sau đó lật người đè cô lại giường.
Tử Thất Thất trợn to hai mắt nhìn hắn đang cười tà, đại não trống không trong nháy mắt khôi phục ý thức, “Anh. . . . . . Anh không được làm loạn, buông em ra, em muốn đi ngủ, hơn nữa. . . . . . Khởi động là có ý gì? Em cũng không phải là thức ăn!”
“Đối với anh mà nói, em là thức ăn ngon nhất trên cái thế giới này!” Mặc Tử Hàn nặng nề đè ép cô, sắc sắc nói.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Cái người này là đại sắc lang, cút ngay đi!” Tử Thất Thất đầy mặt đỏ bừng rống to.
“Ha ha ha. . . . . . Muốn từ nơi nào ăn xong đây? Quả nhiên hay là từ anh đào bắt đầu mới được!”
“Cái gì? Anh đào? Không cần a. . . . . .”
“Như vậy từ trước hết dâu tây cũng tốt lắm!”
“A a a a. . . . . . Em không cần ——”
Một nữ hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản, chỉ có thể khóc không ra nước mắt. . . . . .
. . . . . .
Ngoài cửa phòng
Mặc Thiên Tân, Mặc Thiên Ân, Mặc Thiên Ái, cộng thêm Vũ Chi Húc, Mộc Sâm, cùng Tuyết Lê, sáu người cùng nhau đứng ở cửa phòng, nghe bên trong phòng truyền ra thanh âm.
“Hắc hắc he he. . . . . .” Mặc Thiên Ái vui vẻ cười, mặt đắc ý nói : “Em nói không sai chứ? Cha tối hôm nay sẽ có một kiếp, hơn nữa không dễ làm vận động kịch liệt, em quả nhiên là vị thần coi là. . . . . . Có đúng hay không, Mộc Sâm!”
“Dạ!” Mộc Sâm cúi đầu trả lời.
“Hừ? Thần toán? Anh xem em nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như là một vị thần bà? Hơn nữa còn là thần bí lẩm nhẩm lão bà bà!” Mặc Thiên Tân châm chọc nói xong, trực tiếp tổn hại cô.
“Anh nói cái gì? Em là bà cốt? Anh mới phải thần côn !” Mặc Thiên Ái tức giận.
“Anh chính là một triệt để hoàn hoàn chỉnh nhân loại, hơn nữa giờ ngủ của loài người đang lúc đến, anh muốn đi ngủ một giấc thật tốt rồi, như em, bà cốt cũng mau trở về phòng đi, ngàn vạn đừng hơn nửa đêm ra ngoài dọa người, biết không?” Mặc Thiên Tân nói xong, mặt đắc ý xoay người, vừa hướng mình phòng ngủ đi, vừa nói : “Tuyết Lê, chúng ta đi!”
Tuyết Lê mặc dù không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng là hai chân cũng là đi theo phía sau hắn, cùng nhau hướng tới phòng của bọn hắn.
Mặc Thiên Ái tức giận nhìn bóng lưng của hắn, sau đó dụng lực dậm chân một cái, nói : “Hừ, nếu như em có thể hù chết người, đầu tiên sẽ phải hù chết anh! Mộc Sâm, chúng ta cũng đi!”
“Dạ!” Mộc Sâm đáp trả, liền theo cô đi về phía ngược lại.
Mà lúc này, Mặc Thiên Ân nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, chân mày thật sâu nhíu lên, gương mặt lo lắng.
“Thế nào? Ghen tỵ?” Vũ Chi Húc đột nhiên xấu xa mở miệng.
Ghen tỵ?
Mặc Thiên Ân quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Cháu vì sao phải ghen tỵ?”
“Bởi vì cháu thích nhất mẹ, bây giờ đang cùng một người đàn ông khác cùng giường chung gối, hơn nữa còn đang làm một chút chuyện tình, cho nên cháu sợ mẹ cháu đối với người đàn ông kia thích sẽ vượt qua cháu, đồng thời cháu ở đây ghen tỵ, hắn có thể với mẹ cháu ngủ cùng nhau, mà cháu lại không được!” Vũ Chi Húc vui vẻ nói xong, cố ý kích thích hắn.
Nhưng Mặc Thiên Ân chẳng những không có vẻ mặt tức giận, ngược lại thay đổi vô cùng tỉnh táo, hơn nữa còn theo dõi ánh mắt của hắn, vô cùng nghiêm túc nói, “Chú là đang nói chính chú sao?”
Nụ cười trên mặt Vũ Chi Húc trong nháy mắt cứng ngắc.
“Đừng cho là cháu không biết tâm tư của chú, cũng đừng cho là chú có thể đoán được tâm tư của cháu, mặc dù cháu nhỏ, nhưng mà cháu lại không ngốc, còn có. . . . . . Loại nghe lén nhàm chán này về sau đừng có gọi cháu, cháu rất nhiều việc!” Mặc Thiên Ân lạnh lùng nói xong, liền lập tức xoay người, cũng hướng phòng của mình đi tới.
Vũ Chi Húc sững sờ đứng tại chỗ, khuôn mặt hắc tuyến.
“Ai. . . . . .” Không nghĩ tới hắn một đống tuổi, lại tiểu quỷ năm tuổi nói cho á khẩu không trả lời được, rõ là. . . . . . Thật mất thể diện.
“Ai. . . . . .” Lại một lần nữa than thở, sau đó cũng xoay người, đi tới phòng của mình.
Chợt!
Khi đi ngang qua cửa cầu thang, hắn thấy được An Tường Vũ dựa vào vách tường cửa cầu thang, mặt nặng nề.
Trong nháy mắt, lòng của hắn lại một lần đập đều, nhịp nhàng, nhịp đập, rung động lên.
“Hắc, bại tướng dưới tay, ngươi ở đây làm gì đó?” Hắn mở miệng tổn thương người.
An Tường Vũ hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói : “Không cần ngươi quan tâm!”
“Thế nào? Ở một người âm thầm thương tâm sao?” V