Old school Swatch Watches
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326634

Bình chọn: 8.5.00/10/663 lượt.

không có chút sợ sệt nào, ngược lại đem khóe miệng tươi cười của mình kéo càng sâu, nói: “Nếu cháu đã biết nhiều như vậy thì chú không ngại nói nhiều cho cháu biết một chút, sau năm năm, mọi người đột nhiên xuất hiện là vì cái gì?”

Hai mắt Vũ Chi Húc hơi hơi chuyển động, liếc nhìn Mặc Thiên Ân.

“Em tới giết Mặc Tử Hàn.” Mặc Thiên Ân rất thẳng thắn trả lời.

Giết?

Mặc Thiên Tân có hơi chút sửng sốt, hai tay đột nhiên nắm chặt, vừa muốn mở miệng, tay trái Vũ Chi Húc lập tức bóp cò súng, trong nháy mắt súng gây mê bắn ra một cái kim tiêm nho nhỏ.

Mặc Thiên Tân chỉ cảm thấy cổ như bị muỗi cắn một chút, một giây sau đó, hai mắt liền chở nên mơ hồ, nhanh chóng hôn mê.

“Tiểu thiếu gia?” Thổ Ngiêu kêu to, Vũ Chi Húc liền đem súng bên tay trái bắn vào cổ của hắn, nhưng Thổ Nghiêu cũng không té xỉu ngay, Vũ Chi Húc thừa dịp hắn không cách nào đánh trả, bắn thêm một lần nữa, lần này Thổ Ngiêu mới từ từ mất đi tri giác, ngã ở trên mặt đất.

Mặc Thiên Ân rất bình tĩnh nhìn hai người té xỉu trên đất, sau đó dùng lực ngẩng đầu, nhìn Vũ Chi Húc nói: “Đem người tuổi trẻ vào phòng, còn người lớn tuổi lên trên ghế sofa.”

Tuổi trẻ? Lớn tuổi?

“Cháu dùng từ rất kỳ quái, kêu anh trai sẽ ít đi miếng thịt hay sao?” Vũ Chi Húc có chút phàn nàn.

“Không cần chú quản.” Mặc Thiên Ân hoàn toàn không cho hắn thể diện.

“Chú không cần biết người nào quản cháu. Cháu là chú mang đến, nếu cháu bị thương, trở về chú ăn nói làm sao với Tử Thất Thất.”

“……..”

“Này, chú nói cháu có nghe không ?”

“……..”

“Ai…… Tại sao tính cách của cháu lại như vậy, chú giống như một thằng hề vậy.”

“Chú không phải thằng hề mà là chú nói quá nhiều.” Mặc Thiên Ân đột nhiên mở miệng, sau đó nói ra nguyên tắc của mình: “Cháu cho rằng chỉ cần nói vấn đề trọng điểm là tốt, nói quá nhiều chỉ lãng phí nước bọt, rất phiền toái.”

“Ha. Phiền toái? Là như thế sao?” Vũ Chi Húc hoàn toàn bị đứa nhỏ này đánh bại, hắn không có gì để nói nữa.

“Nhất định không sai, chú nhanh đem hai người kia xử lý tốt đi, chúng ta sẽ đi gặp Mặc Tử Hàn.”

“Cháu muốn đi tìm hắn?”

“Dĩ nhiên!” Hắn xác định nói , liền khom lưng đem điện thoại trong túi Mặc Thiên Tân lấy ra.

Hắn không muốn chờ đợi nữa, nếu kế hoạch bị người phá hư, thì cũng chỉ có thể chủ động xuất kích rồi.

Nắm chặt điện thoại ở trong tay, mặt hắn vẫn tỉnh táo như cũ.

Mười phút sau.

Đại sảnh khách sạn Rich.

Mặc Thiên Ân và Vũ Chi Húc cùng nhau đi ra cửa chính bằng thủy tinh trong suốt, nhưng lúc mới vừa muốn lên xe, lại phát hiện sau xe ngồi ngồi một người đàn ông.

Quả nhiên còn phái người tới rồi.

Vũ Chi Húc chân mày hơi nhíu lên, âm thầm than thở.

Chợt, cửa xe bị mở ra, ngươig đàn ông ngồi trên xe đứng ở trước mặt hai người, lạnh lùng nhìn bọn họ, nói, “Tử Thất Thất muốn hai người phải lập tức trở về!”

“Chú Tường Vũ, mẹ cũng tới sao?” Mặc Thiên Ân hỏi.

“Không có!” An Tường Vũ trả lời.

“Vậy cháu an tâm rồi!” Mặc Thiên Ân rất rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

“Có ý tứ gì?” An Tường Vũ không rõ hỏi.

“Như vậy vẫn chưa rõ sao?” Vũ Chi Húc đột nhiên mở miệng, cười xấu xa nói, “Ý tứ của hắn là, chỉ có một mình anh tới, cũng không gây sợ hãi rồi, bởi vì anh căn bản cũng không phải là đối thủ của tôi!”

“Anh ở đây xem thường tôi?” Trong nháy mắt trên người của An Tường Vũ tản mát ra sát khí.

“Không phải xem thường, tôi đang nói sự thật, anh mới được Mặc Thâm Dạ huấn luyện bốn năm, còn tôi từ nhỏ ở nơi này với một nhóm tiếp xúc, cho nên. . . . . .” Hắn muốn nói lại thôi, vô cùng đắc ý.

“Vậy không bằng thử một chút như thế nào?” An Tường Vũ hoàn toàn lọt vào trong khiêu khích của hắn.

“Tốt!” Vũ Chi Húc cười đáp ứng.

“Hai người các chú muốn đánh nhau, tìm một chỗ không người, cháu đi trước!” Mặc Thiên Ân đột nhiên lạnh như băng mở miệng, sau đó lập tức bước đôi chân ngắn nho nhỏ của mình, hướng bên đường cái đi tới.

“Thiên Ân!” An Tường Vũ kêu hắn, bước ra chân của mình muốn chặn hắn lại.

Vũ Chi Húc lập tức ngăn ở trước mặt của hắn, ngăn trở hành động của hắn.

“Tránh ra!” An Tường Vũ ra lệnh.

“Nếu như ngươi có bản lãnh đánh với tôi thì đến đây đi!” Vũ Chi Húc lại một lần nữa khiêu khích.

Chân mày An Tường Vũ chau chặt, đôi tay dùng sức nắm thành quả đấm, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm hắn.

Mặc Thiên Ân hoàn toàn không quay đầu nhìn bọn họ, vô cùng tỉnh táo chặn lại một chiếc taxi. Mà mới rồi hắn nói, cũng không phải Vũ Chi Húc nói ý đó, mà bởi vì mẹ biết rất rõ ràng chú Tường Vũ không có cách nào ngăn cản được chú Húc, nhưng lại cho một mình hắn đến , như vậy ý của mẹ. . . . . . Có phải hay không cũng đồng ý để cho hắn gặp người cha chưa một lần biết mặt kia?

Hắn ngồi ở trên ghế sau xe taxi, đôi môi non nớt, hơi rung động tự lẩm bẩm, “Mẹ. . . . . . Mẹ rốt cuộc đang suy nghĩ gì đây?”

※※※

Bên trong khách sạn Rich

Cũng không biết trải qua bao lâu, Mặc Thiên Tân chậm rãi từ tỉnh lại.

Trước khi hắn tới đây cũng đã nghĩ tới tiểu quỷ đó không có khả năng chỉ có một mình, nhưng là nếu như hắn thật sự là con của mẹ, hắn nhất định sẽ không làm thương tổn hắn, cho nên có khả năng nhất là làm cho hắn bất tỉnh, quả nhiên