
ộng vào trong túi, cô bưng khay đi khắp nơi tìm phó tổng Thư.
Thư Thành Nhạc đang tươi cười nói chuyện với một vị khách già mặc Âu phục.
Xác định mục tiêu, cô lượn qua, nhưng lại không dám chủ động cắt ngang câu nguyện của họ, không thể làm gì khác ngoài việc đứng cạnh mặc cho đoạn đối thoại của họ nhảy vào tai mình Thư.
Phó tổng Thư cười khiêm tốn, “Vâng, ngài hài lòng là tốt rồi, ngài là bạn cũ của chủ tịch. Hôm qua ông ấy gọi tới căn dặn tôi phải giúp ngài tổ chức buổi tiệc không được sai sót”.
“Việc của tôi cũng đột ngột, chắc chắn gây khó khăn cho cậu rồi phải không?”.
“Không sao. Không phải ngài bắt tay với chủ tịch, cố ý ra đề kiểm tra khó nhằn cho tôi đấy chứ?”.
“Ha ha ha, chuyện này cũng không phải không thể”. Ông cụ mặc Âu phục cười khẽ, rồi lại hỏi, “Con trai chủ tịch nhà cậu đã tới làm rồi hả? Làm việc thế nào?”.
“Hừ”. Thư Thành Nhạc không đáp chỉ hừ một tiếng.
“Thanh niên không hợp nhau hả?”.
“Ngài quá lo. Tôi và cậu Cẩm Ngọc cũng tốt lắm. Cậu ta cư xử với mọi người… hừ, rất ôn hòa”.
“Ôn hòa? Cậu thực sự coi thường lão già không theo dõi tin thời sự chắc? Xem trên ti vi đâu phải như thế”.
Thư Thành Nhạc không nói thêm, im lặng cười nhạt.
Thấy anh có ý muốn giấu, ông cụ mặc Âu phục cũng không hỏi thêm, nhận áo khoác từ tay nhân viên phục vụ, “Vậy hôm nay cứ thế đi, lúc rảnh rỗi tôi còn có chuyện muốn nói với cậu”.
“Vâng, ngài đi thong thả”. Thư Thành Nhạc cung kính cúi đầu người, lúc đó mới phát hiện có một cái đuôi nhỏ phía sau.
Anh quay người nhìn Diêu Tiền Thụ ướt nhẹp mồ hôi, cô bĩu môi, cau mày, nhìn anh bằng vẻ mặt khó chịu, “Sao anh lại nói xấu cậu chủ trước
CHƯƠNG 24: CẬU CHỦ, PHÓ TỔNG THƯ NÓI XẤU CẬU! (3)
mặt người khác!”. Uổng công cô thấy anh bận rộn quá đáng thương, đặc biệt ở lại giúp đỡ.
“Tai cô có vấn đề hả? Tôi nói cậu chủ nhà cô không tốt chỗ nào?”.
“Vẻ mặt đó của anh nói cậu ấy thế! Nói cậu ấy khó chịu, khó đối phó, xấu tính, lạnh lùng, không khéo cư xử, không hiểu đời, không biết ăn nói!”.
“… Này này này, mấy câu đại nghịch bất đạo này toàn do cô nói đấy nhé”. Có vu oan giá họa cũng không nên thiếu kĩ thuật như thế chứ.
“Oái?”. Sao chớp mắt một cái mà mấy câu mắng cậu chủ lại bay ra rừ miệng cô vậy? Ơ, phó tổng Thư quả nhiên thật là đáng sợ, nói chuyện với anh sẽ bất giác bị quay mòng mòng, cô làm người xấu, anh còn cứ cười cười cười. Cô phải ít nói chuyện với anh thì hơn.
Nhưng mà… di động trong túi lại rung lên, điện thoại của cô Nhược Nhược, cô nên làm gì đây? Cứ kệ nó chẳng thèm để tâm được không?
Cô khó xử liếc nhìn phó tổng Thư, chỉ thấy anh đang lắc lắc cánh tay đau nhức, kéo cà vạt ra, thuận tay kéo một cái ghế, giúp mấy cậu phục vụ kí lên bảng chấm công.
Mỗi lần kí xong anh lại thoải mái ngẩng đầu mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu “Cảm ơn”, không tiếc lời khen ngợi biểu hiện làm việc của đối phương.
Kiểu sếp này hoàn toàn không giống với cậu chủ khí thế đầy áp lực. Phó tổng Thư rất biết dùng nụ cười và khí độ cổ vũ người khác nỗ lực làm việc thay anh. Như cô phục vụ cậu chủ nhiều năm như thế, công lao khổ lao chất chồng mà chưa được cậu ấy khích lệ lấy một câu.
Lắc đầu lắc đầu! Sao cô có thể thầm so sánh độ thân thiện giữa phó tổng Thư và cậu chủ chứ, còn nghĩ phó tổng đối đãi với nhân viên tốt hơn cậu chủ đối xử với người hầu. Nghi ngờ phương thức lãnh đạo của cậu chủ, cô quá đáng lắm rồi!
Tốc chiến tốc thắng, cô đi tới, đưa di động đang rung lên trong tay cho phó tổng Thư.
Thư Thành Nhạc vừa kí tên, vừa liếc mắt nhìn lên màn hình di động cô đưa qua, ba chữ Quách Nhược Nhược khiến anh cố tình nhướn mày nhìn cô hầu cạnh mình.
“Gì đấy?”. Anh hỏi như chuyện chẳng liên quan tới mình, rõ là vô tội.
“Gì mà gì đấy? Điện thoại của phó tổng Thư đó”.
“Thế à?”. Anh nhướn mày phản đối, tay liên tục kí vào bảng chấm công.
Thấy anh thờ ơ, cô nghi ngờ, “Anh không nhận điện thoại à?”.
“Sao phải nhận? Giờ di động này là của cô rồi, đâu phải của tôi”.
“Hả? Nhưng… nhưng cô Nhược Nhược đâu biết…”.
Thấy cô cầm di động mà cứ luống cuống, anh giật lấy di động, bám nút tắt máy. “Thế là được rồi”.
= ⎠ = Dập… dập máy rồi này! Tự ý từ chối điện thoại của người khác, thế mà được à?
“Thế nếu cô ấy lại gọi tới…”.
“Nói với cô ta, cô gọi nhầm số rồi”.
“Thế thôi ạ?”.
“Không thì sao?”. Anh mỉm cười kí tờ cuối cùng, nhân viên cuối cùng cũng ra về. Đảo mắt nhìn quanh mới phát hiện đại sảnh lớn như thế chỉ còn lại hai người họ và một đống chén đĩa bừa bãi ngày mai phải dọn dẹp.
Bốn bề yên tĩnh khiến cô bỗng nhiên ý thức được mọi người đã về hết, cô cầm di động, hơi hơi xấu hổ, cũng muốn về nhà.
“Chờ một lát”. Anh gọi cô lại.
“Ừm, phó tổng Thư, tôi thực sự không thể làm thêm giờ nữa đâu, tôi nhất định nhất định phải về nhà!”.
Vẻ lo lắng của cô khiến anh khẽ bật cười, rất rõ ràng, hai người không cùng ý nghĩ,
CHƯƠNG 24: CẬU CHỦ, PHÓ TỔNG THƯ NÓI XẤU CẬU! (4)
“Bảng chấm công của cô đâu?”.
“Bảng chấm công?”.
“Không để tôi kí tên cho cô, cô nghĩ tối nay làm không công không tính tiền à?”.
“Oa!”. Sao có thể được! Tiền lương của cô có lẽ phải nộp hết lên ch