80s toys - Atari. I still have
Cậu chủ hồ đồ

Cậu chủ hồ đồ

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325624

Bình chọn: 8.5.00/10/562 lượt.

ủa cô ấy, xin hai vị thứ lỗi”.

Hả? Sao tự dưng lại biến thánh ngày tận thế của cô rồi? Cô bắn ánh mắt nghi ngờ về phía phó tổng Thư, bị anh kéo vào nhà bếp.

Cửa vừa đóng lại, cô lại bị giáo huấn.

“Cô làm cái quái gì thế hả? Nước lại vào đầu à?”.

“Hả? Tôi sai chỗ nào chứ?”.

Lại còn trưng bộ mặt vô tội ra đây, Thư Thành Nhạc trợn trắng mắt, “Ai cho phép cô ép khách gọi món? Còn dám nghi ngờ năng lực kinh tế của khách hả?”.

“Cái gã đó vốn dĩ là đồ keo kiệt mà! Làm gì có người không ăn món khai vị với món ngọt! Người ta đã dọn bộ đồ ăn xong rồi,gã không ăn thì rõ là quá đáng. Tôi đã dọn vất vả thế mà!”.

Nhân viên trong nhà bếp đều liếc mắt cười trộm.

Thư Thành Nhạc đỡ lất cái trán đau nhức.

Giờ sao đây, giở trò làm nũng với anh trước mặt mọi người à? Một lỗi lầm ngớ ngẩn ngu xuẩn như vậy, bảo anh tha thứ dễ dàng sao được?

“Anh thật sự muốn đuổi việc tôi sao? Đừng mà, phó

CHƯƠNG 23: PHÓ TỔNG? TỔNG GIÁM ĐỐC? PHẢI CHỌN BÊN NÀO ĐÂY? (2)

tổng Thư, anh đuổi việc tôi, tôi sẽ không có tiền trả cho anh đâu, tôi không trả được, cũng chẳng có lợi gì với anh đúng không?”.

Cô cúi đầu rì rầm, anh khoanh tay lại. Cảm giác này vô cùng giống… thầy giáo tiểu học dạy bảo học sinh thi kém.

So đo với học sinh tiểu học à? Vậy thì độ lượng quá, nhưng mà, nhất thiết phải phạt thật nghiêm, dù sao cũng có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo mình.

“Thử việc thêm nửa tháng”.

“Hả?”. Không đuổi việc cô sao? Quả nhiên, không phải lỗi của cô đúng không? Ừm ừm, vị khách kia sai, cô đã dọn vất vả lắm rồi, gã ta phải phối hợp gọi mấy món chứ, đồ keo kiệt!

“Úp mặt vào tường nói ‘Đều là lỗi của tôi’ một trăm lần!”.

“Hả?”. Sao lại là lỗi của cô?

“Hả cái gì mà hả! Nghe rõ chưa?”.

“Vâng…”.

Cô ấm ức quay người úp mặt vào tường, đang tính bắt đầu đọc. Phó tổng đại nhân phía sau lại gọi cô.

“Trước khi đọc, tôi hỏi cô”.

“Cái gì cơ?”.

“Hôm nay cô vui cái gì thế?”. Chẳng lẽ là vì cái gã cậu chủ khốn kiếp kia của nhà cô ấy? Cả ngày đều thấy cười hớn hở.

“Hả? Tôi có vui à?”. Nhắc tới chuyện khiến cô hài lòng kia, bất giác khóe miệng hiện ra một nụ cười, “Phó tổng Thư, anh nhìn nhầm rồi, người ta đâu có vui đâu, tôi không vui đâu! Ha ha ha ha! Tôi đang khó chịu mà, bị khách bắt nạt còn bị anh phạt đứng, ha ha ha ha!!! Còn bị kéo dài thời gian thử việc, anh coi tôi khó chịu tới mức này này… ha ha ha ha ha ha!!!”.

“… Cô có thể đừng làm cái mặt yêu nữ như thế được không?”.

“Ấy? Anh nói tôi rất quyến rũ đúng không? Yêu nữ không phải là danh từ chỉ sự quyến rũ à?”. Cô chớp mắt vui vẻ.

“Không, là thực sự rất đáng sợ”.

“…”.

Yêu nữ hết giờ làm, thay quần áo, chuẩn bị về nhà làm người phụ nữ có chồng hiền lành dịu dàng.

Dù hôm nay cậu chủ có về muộn nữa, cô cũng muốn kiên trì đợi, rồi dùng tất cả nhiệt tình phục vụ cậu ấy!

Rửa tay này, rửa mặt này, rửa chân này, cọ lưng này, tất cả giao hết cho cô đi!

“Ding ding ding”.

Đúng lúc này, tiếng chuông di động cậu chủ tặng bỗng nhiên vang lên.

Trong lòng Diêu Tiền Thụ ngọt ngào, vội vàng nhận điện thoại, “Cậu chủ cậu chủ cậu chủ!”.

Hình như không thể thích ứng được kiểu thay đổi thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của con gái, cậu chủ im lặng một lát, rồi mới khẽ hỏi, “Hết giờ làm chưa?”.

“Vâng vâng vâng! Em về nhà đây, chờ cậu về đó, em với Hắc Thủ Đảng sẽ cùng chờ cậu về nhà, tuyệt đối sẽ không chạy lung tung”.

“Không cần chờ tôi”

“… Cậu lại về muộn ạ?”. Nụ cười của cô đã khựng lại, nhưng vẫn vui vẻ hiền lành nói, “Không sao, em có thể về trước chuẩn bị bữa khuya cho cậu, đợi cửa cậu, giúp cậu tắm…”.

“Cùng về đi”.

“… Hả?!”. Tiếng nói rõ to vội nhảy ra khỏi miệng, “Cậu… cậu chủ? Thật… thật thật thật thật thế ạ?!”.

Về cùng đâu cần vui tới vậy? Cũng đâu phải học sinh tiểu học, “… Mười lăm phút nữa, bãi đỗ xe”.

“Thự sự được chứ? Cậu chủ, về nhà cùng với em không sao chứ? Như thế không sao chứ? Nhỡ hai người chúng ta bị người ta phát hiện thì sao, vậy thì tiêu. Ôi, cậu chủ, em không sao đâu, cậu không cần phải cố ý về nhà chung với em đâu, em không để tâm tới chuyện cậu có về chung với người ta hay không đâu…”.

“Im đi, mười ba phút!”.

“Tút…”.

Mệnh lệnh tuyệt đối đi kèm với âm thanh ngắt máy khô khốc, ngắt luôn tiếng luyên thuyên thừa thãi làm bộ làm tịch của cô.

Diêu Tiền Thụ cất di động, không kìm được nụ cười, mở cửa chạy tới bãi đỗ xe.

Bỗng nhiên tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa.

“Vâng? Cậu chủ sao thế? Không phải mới nói chuyện xong à? Đã có lệnh mới cho em nhanh thế sao?”. Cô mở chiếc di động của cậu chủ đưa ra, nhưng phát hiện là chiếc đi động còn lại đổ chuông.

Phó tổng Thư?!

Tìm cô lúc này có chuyện gì nhỉ? Cô phải vội về nhà với cậu chủ mà!

Cô miễn cưỡng nhận điện thoại, “A lô…”.

“Giờ cô quay lại nhà hàng ngay lập tức”.

“Hả? Nhưng… nhưng mà…”. Ca làm của cô trên bảng phân công đã chấm rồi, cô đã hết giờ làm, là người tự do rồi mà!

“Có người bị ốm xin nghỉ rồi, thiếu người. Qua đây thay đi”.

“Hả! Tôi cũng có thể…”. Cô cũng có thể xin nghỉ, có thể bị ốm mà! Ôi trời ơi, không thể đứng trước mặt cậu chủ trong thời gian quy định, chắc chắn cô sẽ bị cậu chủ