The Soda Pop
Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Tác giả: Bằng Y Úy Ngã

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322512

Bình chọn: 9.5.00/10/251 lượt.

inh Tích.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, đây là ý niệm còn sót lại duy nhất trong đầu Lâm Diệc Thu.

“Ha. . .” Lâm Diệc Thu nhìn báo cáo trong tay, ngáp dài một cái.

“Xì. . .”

Vừa lúc giương mắt nhìn thấy Lâm Diệc Thu há to mồm ngáp ngắn ngáp dài, Hạ Linh Tích nhịn không được bật cười.

“…”

Giả vờ như không nghe thấy tiếng cười của Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu trộm liếc một cái khinh thường.

Cười cái gì cười a, không phải bị chị làm hại hay sao.

“Tiểu quỷ, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Vẻ mặt Hạ Linh Tích hàm chứa đầy ý cười, không được tự nhiên nhìn Lâm Diệc Thu.

“Ân.”

Lắc lắc đầu, thực ngắn gọn mà trả lời.

“Ha ha. . .”

Hạ Linh Tích đứng lên khỏi ghế, đi đến trước mặt Lâm Diệc Thu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Diệc Thu lấy bảng báo cáo đang nằm trong tay nàng đi, ngồi lên đùi nàng, vẻ mặt quyến rũ mà ôm lấy cổ người kia

“Hay là, tiểu quỷ đáng yêu tối hôm qua nghĩ đến tôi cả một buổi tối?”

“…”

Lâm Diệc Thu đại não trống rỗng.

Tim đập nhanh dần, mặt cũng bắt đầu nóng lên, nhìn Hạ Linh Tích gần trong gang tấc, Lâm Diệc Thu lắp bắp mà mở miệng

“Em. . . em. . . chị. . . chị. . .”

“Ngốc nghếch, ngay cả nói cũng không xong? Em cái gì? Tôi cái gì?”

Tiếp tục đùa cợt với người mà khuôn mặt càng ngày càng đỏ, Hạ Linh Tích cực kỳ vui vẻ.

“…”

Lâm Diệc Thu nói không nên lời .

“Tiểu quỷ, em ngày hôm qua hôn tôi a.”

Hạ Linh Tích dựa vào bả vai Lâm Diệc Thu, lắng nghe vậy tiếng tim đập càng ngày càng dồn dập, ôn nhu thốt ra câu nói.

“Em. . .”

Nghĩ đến hôm qua Hạ Linh Tích tức giận sau khi mình hôn nàng, vội vàng mà muốn xin lỗi, nhưng chỉ một giây sau Lâm Diệc Thu trợn tròn mắt lên.

Dấu môi son mà ngày hôm qua mình vẫn mãi nhớ bây giờ lại đặt trên môi của mình.

Cảm giác đầu lưỡi Hạ Linh Tích nhẹ nhàng mà tham nhập, vô ý thức khẽ mở hàm răng đang cắn chặt lại cho người đó tiến vào, mặc nó khiêu khích đầu lưỡi của mình. . .

Lâm Diệc Thu kịch liệt mà đón nhận, thậm chí đảo khách thành chủ mà dẫn dắt Hạ Linh Tích, hít thở càng ngày càng dồn dập, bàn tay đang đặt ở bên hông Hạ Linh Tích cũng không khống chế được mà dời xuống dưới. Tay còn lại linh hoạt mà cởi bỏ hai nút áo sơmi, sau lại luồn tay vào trong quần áo, nhẹ nắm lấy bộ ngực chắc nịch, tay bên dưới nắm lấy mông người đó nhẹ xoa. . .

“Reng reng reng. . .”

Tiếng điện thoại vang lên, làm 2 người đang mê loạn bừng tỉnh.

Hạ Linh Tích thở hổn hển đón điện thoại.

Lâm Diệc Thu dựa vào lưng ghế, nhìn Hạ Linh Tích đang cố gắng duy trì ngữ khí thật bình tĩnh để nói chuyện điện thoại mà lại cảm thấy mê loạn.

Áo sơmi bị cởi mất hai nút, ẩn ẩn có thể nhìn thấy áo ngực thuần trắng bên trong, áo ngực giấu không được bộ ngực trong ấy, lộ ra khe suối nhỏ hẹp. Bộ váy vì mình vân vê nên có một vài nếp nhăn. Mái tóc quăn thật dài vắt trên vai, vài sợi tóc dính ngay trán, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người . . .

“Ngốc ngốc tiểu quỷ, nguyên lai là đại sắc lang.”

Để điện thoại xuống, Hạ Linh Tích giương mắt nhìn Lâm Diệc Thu, lại phát hiện nàng không chút nào che giấu mà si mê nhìn mình, lại cảm thấy xấu hổ.

“Chị. . . chị trách em sao?”

Tựa hồ đã hiểu được tình cảm của Hạ Linh Tích, nhưng Lâm Diệc Thu vẫn không chắc chắn mà mở miệng hỏi.

“Ngu ngốc.”

Oán trách nắm lấy mũi Lâm Diệc Thu

“Nhìn tôi có vẻ nào trách em không?”

“…”

Mặc cho cái mũi của mình bị nắm lấy, Lâm Diệc Thu cho tới bây giờ vẫn không tin hạnh phúc có thể rơi xuống như vậy.

Buông bàn tay đang nắm mũi người kia ra, Hạ Linh Tích cúi người xuống, nói với:

“Em. . . Không có gì muốn nói với tôi sao?”

“…”

Mở trừng hai mắt, hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Linh Tích cùng ánh mắt chờ mong của nàng

“Em yêu chị.”

“Ha ha. . . Rốt cục cũng đợi được em mở miệng nói câu này rồi. Tôi cũng yêu em.”

Hạ Linh Tích ôn nhu mà nhìn Lâm Diệc Thu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán Lâm Diệc Thu.

Lâm Diệc Thu ngây ngô cười, vẫn cúi đầu nhìn cảnh đẹp đằng sau chiếc áo sơmi bị hở hai nút kia. . .

Chảy máu mũi.

PS: Bước tiến đầu tiên để trở thành 1 đại sắc lang của chế Thu =))) Hội fan gơ chế Thu điểm danh =)))) (Cường công trong tương lai đó :”>) Chương này H nhẹ, mấy chương tiếp H chảy máo mũi =)))

CHƯƠNG 6 KHÔNG RỜI XA

Trên cơ bản, sáu năm qua Lâm Diệc Thu vẫn thực vừa lòng với cuộc sống của mình, có thể yên lặng mà dõi theo bên cạnh Hạ Linh Tích, lặng lẽ mà vì nàng làm đủ mọi chuyện. Ngoại trừ có khi sẽ nhịn không được mà bi quan nghĩ đến việc sớm hay muộn Hạ Linh Tích cũng sẽ thuộc về người khác ra, thì mỗi ngày trôi qua thực hạnh phúc.

Nhưng từ khi hai người thẳng thắn với nhau xong, Lâm Diệc Thu mới biết được hạnh phúc thực sự mới vừa đến với mình.

“Tiểu quỷ, em có biết hay không, chỉ khi có em tôi mới có thể duy trì được trạng thái, nhiệt tình tốt nhất.”

“Tiểu quỷ, em có biết hay không, khi em kiềm chế không được mà mãi nhìn tôi, tôi cũng muốn nhìn em như vậy. Nhưng có nhiều người trước mặt như thế, tôi chỉ có thể giả vờ như vô tình mà nhìn em một cái, càng về sau thì sự vô tình đó càng nhiều.”

“Tiểu quỷ, em có biết hay không, khi phải rời trường, nguyên nhân ch