
Tích.
“Uhm, tôi cũng không biết lúc đó có thời gian rảnh hay không?”
Hạ Linh Tích theo bản năng mà cự tuyệt, lại nhìn thấy Lâm Diệc Thu vẻ mặt khó chịu mà nhìn Hoàng Tân Tịnh đứng gần mình đang từ đằng xa đi tới kia, nhãn châu xoay động, sửa lời nói
“Nhưng có lẽ tôi sẽ tận lực sắp xếp thời gian.”
Vẻ mặt Hoàng Tân Tịnh đang thất vọng tràn trề nháy mắt biến mất, trong lòng dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.
Nghe nói đã có rất nhiều người hẹn với Hạ Linh Tích, nhưng đều bị cự tuyệt . Hôm nay Hạ Linh Tích nói như vậy, có phải cũng có hảo cảm với mình không. (Mơ đi cưng =))) )
“Tích, chị đang nghĩ gì a?”
Lâm Diệc Thu vùi mặt trong lòng ngực Hạ Linh Tích, vốn định làm nũng với Hạ Linh Tích, làm cho nàng đáp ứng sau này sẽ không gặp cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia nữa, nhưng lại phát hiện Hạ Linh Tích vẫn không có động tĩnh gì, nghi hoặc mà ngẩng đầu, con người duy nhất mà mình yêu kia khóe miệng lại khẽ cười, tựa hồ đang nghĩ đến cái gì đó.
Chẳng lẽ là nhớ đến tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia? ? ?
Ánh mắt Lâm Diệc Thu mở to ra, ngồi dậy đối mặt với Hạ Linh Tích.
“Ha ha. . .”
Phục hồi tinh thần lại, Hạ Linh Tích ôm Lâm Diệc Thu, cười khẽ
“Tôi đang nghĩ tiểu quỷ em khi ghen thật đáng yêu a.”
“Ách?” Lâm Diệc Thu càng mở to mắt hơn
“Khi đó chị biết em ghen sao?”
“Ha ha, tiểu quỷ ngốc em đang suy nghĩ gì, tôi lẽ nào lại không biết?”
“…”
Lâm Diệc Thu ai oán mà nhìn Hạ Linh Tích, mím môi
“Vậy mà chị còn nỡ chọc tức em nữa?”
“Ai bảo em không thổ lộ với tôi sớm một chút.”
Hạ Linh Tích nhẹ nắm cánh mũi Lâm Diệc Thu, ánh mắt cưng chìu, quyến rũ, vẫn không kém phần giảo hoạt
“Nếu em ngày đó lại trốn tránh không chịu thổ lộ, vậy thì hôm nay . . . ”
“Ách. . .”
Trên trán Lâm Diệc Thu toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
May mắn ngày đó thổ lộ rồi a . . .
“Vậy. . . Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục. . . Chị không thích?”
Cho dù đã xác định Hạ Linh Tích yêu mình, Lâm Diệc Thu vẫn thật cẩn thận thốt ra câu hỏi khiến Hạ Linh Tích muốn đạp nàng xuống giường kia.
“Em hy vọng tôi thích hắn?”
Híp mắt nhìn Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên không!”
Không hề nghĩ ngợi mà trả lời, Lâm Diệc Thu nói: “Chị chỉ có thể thích em!”
“…”
Hạ Linh Tích nhìn vẻ mặt đầy kiên định rất khó gặp kia của Lâm Diệc Thu, vẻ mặt đã thôi lạnh lẽo, cười khẽ tựa vào lòng ngực của nàng
“Tôi chỉ yêu một mình em.”
“Ha ha ha. . .”
“Ngốc quá . . .”
___________________
“Linh Tích. . .”
Hoàng Tân Tịnh đang cầm một bó hoa hồng thật lớn, ăn mặc rất lịch sự đứng chờ trước cửa công ty đợi Hạ Linh Tích.
Sự việc “Xe chấn” đã qua một tháng, trong một tháng này, Hạ Linh Tích và Lâm Diệc Thu hai người như nước hòa vào nhau, càng ngày càng ngọt ngào, hôm nay Hạ Linh Tích ngủ lại nhà Lâm Diệc Thu, ngày mai Lâm Diệc Thu lại đi nhờ xe Hạ Linh Tích về nhà nàng, sau đó không kiêng nể gì mà “Ức hiếp” nàng ấy . . .
Về phần Hoàng Tân Tịnh bị cho leo cây, một tháng đã qua kể từ ngày hắn hẹn Hạ Linh Tích, vọng tưởng có thể theo đuổi được Hạ Linh Tích, nhưng lại một lần nữa bị cự tuyệt.
Lúc trước đồng ý đi ăn cơm với hắn, chỉ vì muốn kích tiểu quỷ trì độn Lâm Diệc Thu, khiến nàng thổ lộ với mình mà thôi, bây giờ hai người đang ngọt ngào như thế, Hạ Linh Tích sao có thể để Hoàng Tân Tịnh trở thành nhân tố khiến mình và Lâm Diệc Thu cảm thấy không vui chứ, nên đương nhiên là phải cự tuyệt hắn thôi.
“Hoàng tổng, tôi nghĩ quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến mức đó đâu.”
Hạ Linh Tích nhẹ nhíu hàng lông mi xinh đẹp lại, có chút bất mãn mà nhìn Hoàng Tân Tịnh.
Người này thật đúng là thuốc cao bôi trên da chó a, dính chặt như thế, cự tuyệt nhiều lần như vậy mà còn chưa từ bỏ ý định, còn tặng hoa đến tận phòng làm việc của mình. Mặc dù khi tiểu quỷ méo miệng đem bó hoa đó đưa cho mình bộ dáng quả thật vừa làm cho nàng buồn cười, vừa hạnh phúc, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể chấp nhận sự quấy rầy mãi như thế của Hoàng Tân Tịnh. (Chế Thu liên tưởng mạnh quá, hôm trước thì đặt biệt danh cho con ta, nay lại ví von đủ kiểu =)), chết cười với thuốc cao bôi trên da chó)
“Linh Tích, tôi. . .”
Hoàng Tân Tịnh tội nghiệp mà nhìn Hạ Linh Tích.
Trời ạ, mình rốt cuộc làm sai cái gì chứ, lúc trước không phải vẫn còn rất tốt sao? Hạ Linh Tích còn đáp ứng sẽ tận lực sắp xếp thời gian đi ăn cơm với mình a.
“Hoàng tổng, tôi nghĩ ý của Hạ tổng chắc anh đã hiểu.”
Lâm Diệc Thu thực nhã nhặn nho nhã nói, trong ánh mắt lại viết rất rõ ràng dòng chữ: ‘Tôi cực kỳ không thích anh’.
Buồn cười, Linh Tích là tên mà hắn có thể kêu sao? Một đại nam nhân mà lộ ra vẻ mặt tội nghiệp của con gái, không thấy mất mặt a.
“Ách, Hạ tổng, tôi muốn mời cô đi ăn cơm, có được không?”
Hoàng Tân Tịnh sửa lại xưng hô, vẫn kiên trì muốn hẹn với Hạ Linh Tích.
Hạ Linh Tích nhíu mi, ngầm thở dài, có vẻ tiểu quỷ lại giận, không biết đêm nay mình có lại bị “Ức hiếp” thảm thương không?
“Hoàng tổng, lúc trước đáp ứng anh bỏ chút thời gian đi ăn cơm, là vì khi đó Hạ thị mới bắt đầu hợp tác với Hoàng thị, tôi hy vọng qua đó có thể khiến hai