
tập đoàn hợp tác tốt với nhau hơn. Nhưng bây giờ thì Hạ thị đã hợp tác lâu với Hoàng thị rồi, cả hai bên đều có một sự hiểu biết nhất định với nhau, tôi nghĩ chúng ta không cần lãng phí thời gian vào việc này.”
Thực nghiêm túc và đứng đắn mà thốt ra những câu lạnh lùng với Hoàng Tân Tịnh, Hạ Linh Tích trong lòng thầm cầu nguyện Lâm Diệc Thu đêm nay sẽ không “Ức hiếp” nàng thật thảm. (Tích tỷ thụ quá vại :”>)
Bình thường Lâm Diệc Thu ở trước mặt những người khác luôn tao nhã, ở trước mặt mình lại là một người khiến nàng rất có cảm giác an toàn, rất giống một đứa nhỏ nghịch ngợm thích làm nũng mãi không lớn vậy.
Nhưng việc làm cho nàng buồn bực nhất chính là, bất kể tao nhã, hay là một đứa nhỏ không lớn, Lâm Diệc Thu khi đụng đến chuyện đó, cả người liền thay đổi. Mỗi lần đều khiến nàng phải khóc lóc cầu xin tha thứ mới ngưng . . .
Khi Hạ Linh Tích ghen thì Lâm Diệc Thu phải tăng ca; Khi Lâm Diệc Thu ghen thì ngày hôm sau Hạ Linh Tích không tới công ty đi làm được.
Trời ạ, mình sao lại thích một con đại sắc lang như thế a?
Đây là câu nói sau cùng mà mỗi khi mệt quá, Hạ Linh Tích đều nghĩ đến =)))))))))))
PS: Hai tỷ rất mạnh mẽ, thường hàng đêm sanh ca đến mức sáng hôm sau không đi làm nổi =)))))) Tích tỷ đến giờ hối hận cũng muộn rồi :)) Đã rơi vào tay sắc lang là không có đường quay về đao :( =))
CHƯƠNG 11 CÔNG TÁC
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Hạ thị, Hạ Linh Tích đang ngồi trên ghế, cúi đầu trầm tư nhìn tư liệu trên bàn, mà Lâm Diệc Thu thường ngày luôn có thói quen thực lười nhác, hôm nay cũng tựa vào ghế sa lon, cau mày tự hỏi cái gì đó.
“Xem ra, cần phải có người đi đàm phán hợp đồng với Z thị.”
Hạ Linh Tích ngẩng đầu nhìn Lâm Diệc Thu.
“…”
Nhẹ đập tay vào tay vịn sô pha, Lâm Diệc Thu cúi đầu không nói gì.
Z thị là quê quán của nàng, lần này xảy ra vấn đề lớn như vậy, hiển nhiên nàng là người tốt nhất phải đi Z thị thôi.
Nhưng nàng không muốn xa Hạ Linh Tích a. Cho dù chỉ một tuần, nhưng đối với nàng nó dài như một năm vậy.
Ba ba Hạ Linh Tích ba năm trước đã di dân sang Pháp, thế nên Hạ Linh Tích cũng chỉ khi đến lễ Nô-en mới bay sang Pháp thăm ba ba. Ngay cả Tết âm lịch, Lâm Diệc Thu vẫn chưa từng bỏ Hạ Linh Tích một mình một người ở lại X thị, mỗi lần đều kéo nàng về nhà cùng nhau ăn tết. Cho nên, kể từ ba năm trước đây, Lâm Diệc Thu và Hạ Linh Tích chỉ có lễ Giáng Sinh hàng năm mới tách nhau ra một lần, hơn nữa mỗi lần chỉ có ba ngày. (Dính nhau thấy ớn :”>)
Lần này có vấn đề xảy ra với công ty bên Z thị, mà tổng công ty bên này lại có một hạng mục trọng yếu muốn đầu tư vào đó, Hạ Linh Tích không thể đi cùng Lâm Diệc Thu được, nàng phải ở lại công ty giải quyết công vụ.
Tuy rằng không muốn, nhưng buộc phải làm.
Hạ Linh Tích nhìn Lâm Diệc Thu đang cúi đầu trầm mặc, đứng lên, đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Diệc Thu.
“Không muốn đi?”
“Ân.” Lâm Diệc Thu cau mày, bĩu môi trả lời .
“Không xa tôi được?”
Ôn nhu đưa tay nhẹ vỗ về gò má Lâm Diệc Thu, đôi mắt Hạ Linh Tích ngân ngấn nước.
“Ân.”
“Vậy. . . Đừng đi.”
“Ân. . . Sao?”
Gò má được vỗ về thật nhẹ nhàng, Lâm Diệc Thu thấp giọng đáp lời, khi kịp phản ứng mới thực kinh ngạc mà nhìn Hạ Linh Tích.
“Tiểu quỷ ngốc . . .”
Hạ Linh Tích cười nhéo mũi Lâm Diệc Thu
“Tôi cũng không muốn xa em a.”
“…”
Lâm Diệc Thu sững sờ mà nhìn Hạ Linh Tích, trong lòng thật cảm động, nửa ngày không nói thêm câu nào.
Lần này hợp đồng với Z thị thật sự rất nghiêm trọng, Tích lại vì mình mà định điều người khác đi. . .
“Em vẫn nên đi.”
Tĩnh tâm, ánh mắt kiên định, Lâm Diệc Thu chậm rãi thốt ra câu kia.
Khi xưa cố gắng như vậy là vì muốn giúp Tích, muốn giảm bớt gánh nặng cho nàng, bây giờ sao có thể trở thành lý do để ràng buộc nàng chứ.
Hạ Linh Tích không cười nữa, yên lặng nhìn Lâm Diệc Thu, sau đó lại nở một nụ cười.
“Ân, tôi chờ em.”
_______________________
“Tiên sinh, xin hỏi có muốn uống chút gì không?”
Trên máy bay, tiếp viên hàng không dáng người thật chuẩn đẩy xe nước uống, hỏi một người trẻ tuổi nào đó đeo kính mắt, chuyên chú mà nhìn tư liệu trong tay.
‘Thật anh tuấn. . .’
Tiếp viên hàng không thầm hét lên trong lòng.
Còn ngồi khoang hạng nhất nữa a, không biết có cơ hội làm quen không.
Lâm Diệc Thu cau mày phân tích tư liệu trong tay, hoàn toàn không để ý thanh âm bên ngoài.
“Tiên sinh?”
Tiếp viên hàng không thấy Lâm Diệc Thu không có phản ứng, lại gọi.
“A? A. . . Có chuyện gì sao?”
Lâm Diệc Thu giật mình, ngẩng đầu nhìn tiếp viên hàng không.
Tiên sinh sao?
Được rồi, dù sao cũng đã quen bị nhìn nhầm rồi. (Đúng chất T luôn nhá :”>)
“Xin hỏi ngài có muốn uống chút gì không?”
Tiếp viên hàng không cố gắng nở một nụ cười xinh đẹp nhất của mình, hỏi Lâm Diệc Thu.
“A, một ly nước khoáng, cám ơn.”
Lâm Diệc Thu thực nhã nhặn trả lời tiếp viên hàng không, sau đó cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tư liệu.
Tích có nói ở trên máy bay uống nước khoáng là tốt nhất. Thê nô =.=!
Tiếp viên hàng không thất vọng để ly nước khoáng ở một bên, đẩy xe đi nơi khác.
Lâm Diệc Thu vẫn r