
sống, ngươi nhất định phải chết.”
“Mẹ à, giận cá chém thớt cũng không có ý nghĩa gì.”
“Roẹt” một tiếng, Phương Thiên kích đánh thẳng vào chiếc lều, đỉnh lều trong nháy mắt bị đánh rớt ra, ở bên trong là một người một chim vẫn đang ngủ như chết chả biết đến trời trăng mây nước là gì, cũng hoàn toàn không phát hiện ra bên ngoài đang đánh đến nghiêng trời lệch đất.
Chiến quỷ với sức mạnh chưa thức tỉnh hết không có cách nào đối chọi lại với sự công kích như sóng lớn của một Lệ Triều Ương đang nổi điên, cây roi dài vang lên tiếng đứt gãy, Lục Thiên Kiều vứt luôn roi, chạy tới ôm chặt lấy Tân Mi vào lòng, đặt nàng dưới thân mà che chở bảo vệ.
Phương Thiên kích dừng lại sau lưng hắn ba tấc, máu trên người hắn chảy xuống nhuộm đỏ quần áo của Tân Mi. Nàng vẫn ngủ ngon lành, không biết đang lẩm bẩm cái gì, vẻ mặt không chút ưu sầu.
Lệ Triều Ương lẳng lặng nhìn hắn, lúc này hắn cũng không nhìn bà, chỉ cúi thấp đầu, lặng yên che chở cho cô gái đang ngủ say dưới thân mình.
Tình cảnh này có chút thân thuộc … Bà bỗng nhớ lại rất nhiều năm trước, mình cũng từng liều lĩnh đi theo một người đàn ông và cũng bị các vị trưởng bối trong tộc đuổi giết. Năm đó bà cũng từng dùng thân thể mình để bảo vệ người kia, lúc đó bà vẫn chưa từng nói với người đó một tiếng yêu nào cả, mà bà đã sẵn sàng trả giá bằng cả sinh mệnh của mình.
Đoạn tình cảm ấy không dễ gì dùng lời mà nói rõ được, không phải ai cũng có thể hiểu. Tất cả mọi thứ lúc ấy đều làm rung động lòng người, chiến quỷ bọn họ sẽ không bao giờ nói những lời ngọt ngào và mỹ lệ. Bọn họ chỉ biết đánh đổi lấy tình yêu bằng tính mệnh hoặc máu tươi, chỉ biết âm thầm che chở, dõi theo người ấy từ phía sau.
Chiến quỷ chỉ có duy nhất một cách yêu đương rất vụng về, ngốc nghếch ấy.
… Nhưng người đó, đã không hiểu được chuyện này, vẫn luôn nghi ngờ tình yêu của bà, đến lúc chết đi người đó cũng không hề thanh thản.
Bỗng nhiên bà lại nhớ đến ánh mắt trong suốt không chút hoảng sợ của tiểu cô nương kia, con bé đã không chút do dự nói với bà: “Con sẽ ở bên chàng.”
Con bé ấy hiểu được ư?
Lệ Triều Ương chậm chạp thu Phương Thiên kích lại.
“Thiên Kiều, đây là lần duy nhất và cuối cùng ta nhường nhịn ngươi.” Bà xoay người bước đi: “Ta không muốn thấy nó nữa, nếu lần sau ta còn gặp nó, ta sẽ giết nó mà không cần suy xét.”
Chiếc xe ngựa trắng như tuyết đã bị hai người xé thành mảnh vụn, bà nhảy lên lưng Khiếu Phong Ly, quát một tiếng, con linh thú đen thui phóng đi như sấm sét, nhanh đến đáng ngạc nhiên, chỉ trong nháy mắt bóng dáng một người một ngựa đã biến mất hẳn.
Lệ Mẫn, Lệ Diêm thở phào một hơi, bước tới trước mặt Lục Thiên Kiều, đồng loạt thở dài: “Thiếu gia à, người vẫn nên tiếp tục làm Phiêu kỵ tướng quân đi, lập một vài chiến công, như vậy tâm trạng của phu nhân sẽ thoải mái hơn một chút. Những năm gần đây Hồ tộc ngày càng lớn mạnh, vẫn luôn tìm tới khiêu khích chúng ta, người trong tộc chúng ta lại ngày càng ít ỏi, yếu đuối, phu nhân cứ mãi lo lắng, lần này người lại không thể thức tỉnh thành công, chắc chắn phu nhân sẽ rất đau lòng. Người rảnh rỗi thì nhớ về thăm nhà một chuyến … À, người đừng nên đem Tân tiểu thư theo, để tránh cho phu nhân lại nổi điên.”
Hai người không dám nấn ná, mỗi người tự nhảy lên lưng linh thú của mình chạy theo Lệ Triều Ương.
***
Lúc Tân Mi tỉnh lại, trời đã xẩm tối, nàng được người khác ôm đến một cái lều tinh tươm hơn, nguyên vẹn hơn, lại còn ngủ trên một chiếc giường rất mềm mại.
Tân Mi xoay người lại thì thấy Lục Thiên Kiều đang ngồi cạnh mình, hắn đã thay y phục, một bàn tay của hắn đang kéo chăn đắp cho nàng, cúi đầu yên lặng ngắm nhìn nàng.
Nàng cười hì hì, lủi đầu vào lòng hắn, lờ đờ hỏi hắn: “Lục Thiên Kiều, chàng muốn nói với em chuyện tốt gì thế? Bây giờ em tỉnh rồi, chàng nói luôn đi.”
Khóe mắt hắn dường như thoáng hiện ý cười, muốn nói, rồi lại có chút ngượng ngùng, đắn đo một lúc rất lâu, mới chậm chạp nói: “Mẹ ta đi rồi, lúc đó em lại ngủ, bà không thể nói lời tạm biệt với em.”
“Chắc chắn bà không vui vẻ gì khi nhìn thấy mặt em đâu.” Tân Mi bỗng nhớ đến đôi mắt đỏ rực mà lạnh lẽo đó, dù bà có cố kiềm chế đi chăng nữa, nhưng ngay cả kẻ đần cũng cảm nhận được sát khí trên người bà: “Em là đứa con dâu tội nghiệp bị mẹ chồng ghét bỏ.”
Lục Thiên Kiều mỉm cười: “Em vẫn chưa được coi là con dâu… Tính ra em vẫn chưa được gả cho ta, chúng ta vẫn chưa bái thiên địa, cũng chưa từng uống rượu giao bôi.”
Hở, có ý gì đây? Tân Mi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn quay đầu đi, có chút thẹn thùng, tai hắn lại dần dần đỏ lên: “Ta muốn nói… em có muốn… muốn thành hôn lại không?”
Tân Mi sửng sốt hết nửa ngày, ngẹo cổ đắn đo từng câu từng chữ hắn nói, bỗng nhiên nàng như bừng tỉnh, trợn trừng mắt, miệng cũng càng ngày càng há to hơn, run rẩy duỗi một ngón tay chỉ thẳng vào hắn, mất cả nửa buổi cũng không nói được một lời.
“Em có đồng ý gả cho ta không?” Hắn nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt.
Nàng giật mình một lúc lâu, rốt cuộc mới nghiêm trang, cất lời vô cùng chân thành: “Lục Thiên Kiều, em nghĩ rằng giờ là lúc chúng ta phải động phòng