
ì rảnh rỗi không có việc gì làm, nên ông dạy chữ cho Đào Quả Quả và em trai của y, chỉ Tư Lan nấu các món ăn, nghiên cứu thảo luận với Triệu quan nhân về kịch bản của lão, xem làm thế nào để tạo ra những cảnh ngoạn mục đầy lôi cuốn..
Nhưng Tân Mi cảm thấy điều lợi hại nhất cha mình đã làm là cả ngày lôi kéo, khuyên bảo đạo lý ở đời với Ánh Liên cô nương như thế nào mà ngay cả lưỡi cũng nở hoa sen, biến từ không có lý thành hợp lý vô cùng, khiến cho cô nương ấy nói rằng sẽ suy nghĩ về chuyện gả cho phương Bắc rồi định hẳn ngày đến cầu hôn cho con gấu yêu kia.
Về chuyện này, Tân Hùng rất đắc ý: “Dù sao con rể ta cũng là một người trẻ tuổi, nhiệt huyết bừng bừng, lại có một yêu nữ xinh đẹp ở bên cạnh mến tới mến lui, ai dám đảm bảo sẽ không gây ra chuyện gì chứ. Bảo bối ngoan của cha, con hãy yên tâm, cha đã giúp con giải quyết gọn gàng rồi đó!”
Cha nàng đúng là một vị thần sống sừng sững mà, sống suốt hai mươi mốt năm, Tân Mi lại càng khẳng định điều này.
“Năm nay con rể cũng không kịp trở về vào ngày sinh nhật con sao?”
Lúc ăn cơm, Tân Hùng thuận miệng hỏi một câu.
Tân Mi cau mày: “Con không biết nữa, nhưng cũng không phải lần đầu tiên, con không sao đâu.”
Tân Hùng nghĩ nghĩ: “Ngoan nào, cơm nước xong, cha và con thắp cho mẹ con một một nén nhang nhé?”
Từ sau khi Tân Hùng chuyển tới hoàng lăng, gian phòng chứa đồ hỗn tạp ở phía bắc Quy Hoa sảnh được ông dọn dẹp thành một nhà thờ nhỏ đặt lư hương và linh vị của vợ mình, ngày nào cũng thay nước, đổi hoa và thắp một nén nhang, Tân Hùng chưa từng quên dù chỉ một ngày.
Thắp hai cây nhang, hai người đứng trước linh vị mặc niệm trong chốc lát, đột nhiên ông nói: “Mẹ con là đệ tử môn phái tu tiên, hành hiệp trượng nghĩa, bốn biển là nhà, rất lợi hại.”
Tân Mi sửng sốt, tuy rằng cha thường xuyên nhắc tới mẹ trước mặt nàng, nói rằng mẹ nàng dịu dàng như thế nào, tốt đẹp ra làm sao, nhưng chưa bao giờ nói mẹ nàng làm gì. Nàng vẫn cho rằng mẹ mình là một cô gái bình thường.
“Sau khi cha mẹ cưới nhau, mẹ con cũng thường xuyên vắng nhà, trong sư môn thường có mệnh lệnh, mẹ con ra đi, ngắn thì mấy tháng, dài thì phải lên đến vài năm. Ta không biết khi nào mẹ con sẽ trở về, đành phải thắp hai ngọn đèn trước cửa lớn mỗi ngày. Trong khắp thành Lục Thủy, ban đêm không có nhà nào lại đốt đèn trước cửa nhà cả, nhưng con cứ nghĩ thử đi, trong bóng đêm tối tăm có hai ngọn đèn trước cửa nhà thì rất dễ nhìn thấy. Mẹ con nhìn thấy đèn, sẽ không bị lạc đường và cũng biết ta đang ở nhà chờ bà ấy.”
Tân Mi chớp mắt mấy cái, xoay người tính bước đi: “Vậy con ra ngoài hoàng lăng đốt đèn đây.”
“Không phải ý này.”
Tân Hùng vội giữ chặt con gái cưng của mình lại, lau mồ hôi, muốn khai sáng đầu óc cho cô con gái này của ông thực là tốn sức kinh khủng.
“Hai người sống chung cần phải nhường nhịn, hy sinh cho nhau một chút. Hai con còn trẻ, con rể lại lợi hại như vậy, nếu mẹ của con cũng lợi hại như con rể thì đừng nói là bốn năm mà mười bốn năm ta cũng hết lòng chờ đợi. Đáng tiếc trước khi sinh con thì mẹ con đã bị thương, nên chỉ sau khi sinh con được mấy tháng thì bà ấy đã ra đi. Nhưng sau khi ta và mẹ con cưới nhau, mặc dù thời gian không dài nhưng thật sự rất hạnh phúc, không có gì phải tiếc nuối cả, nên con không nên nghĩ rằng vì con rể chưa trở về mà cho rằng mình chẳng có ngày nào tươi đẹp hết. Nhà của nó ở đây, nhất định con rể cũng mong muốn được sớm trở về. Con không nên oán trách nó.”
Tân Mi nghĩ ngợi một lát rồi khẽ gật đầu: “Nếu con oán trách chàng thì sẽ không chờ chàng trở về đến tận bây giờ.”
Tân Hùng đắc ý vuốt vuốt chòm râu: “Bảo bối ngoan của cha, đã trở thành người con gái tốt thứ hai trong thiên hạ này rồi.”
“Sao không phải là tốt hàng đầu thiên hạ ạ?”
“Hỏi thừa, hàng đầu là mẹ của con chứ ai.”
Nén hương chưa kịp cháy hết, Triệu quan nhân đã vội vàng kéo Tân Hùng đi, bộ “Oan duyên trời định” phần cuối năm đó bị sửa đi sửa lại mà cũng chưa thể xong nổi. Tân Mi nói muốn có một kết cục thực sự hợp lý, Tân Hùng nói không thích tình huống cẩu huyết của lão, Đào Quả Quả nói muốn xem đánh nhau, Ánh Liên muốn xem đạo lý của thế gian khiến người ta tỉnh ngộ, Tư Lan nói … Y nói muốn làm cho món kịch rối nhàm chán kia đi chết đi.
Triệu quan nhân rất khó xử, mấy ngày nay đành phải lôi kéo Tân Hùng cùng nghiên cứu thảo luận hậu trường nội dung vở kịch, thật ra, trong hoàng lăng chỉ còn sót lại một mình Tân Hùng bằng lòng nghiên cứu thảo luận nội dung vở kịch với lão mà thôi.
Ngước nhìn bóng dáng hai bô lão đã đi xa, Tân Mi vươn vai kéo thẳng cái lưng mỏi nhừ, tiếp tục leo lên dốc núi.
Hoa tử đinh hương nở rộ, hoa anh đào vẫn chưa tàn, nơi nơi đều bao phủ một màu sắc rực rỡ tươi đẹp, ấm áp bình an.
Đây là một mùa xuân tuyệt đẹp.
Tân Mi nằm trên sườn núi bắt đầu hát dân ca, ‘người yêu bé nhỏ yêu dấu ơi, sao chàng còn chưa về, em chờ chàng chờ đến hoa tàn, chim bay mất dạng’.
Tiếng hát lạc điệu sai nhịp bay thật xa, khiến vô số chim chóc hoảng sợ bay tán loạn.
Hát đến lần thứ tư, trên dốc núi chợt vang lên tiếng bước chân đạp dồn dập trên cỏ, Tân Mi nằm trên thảm c