
ật sự là vì đồ ăn thức uống của anh ta nên mới quyết định ở lại đây đợi tên kia, đồng thời khôi phục thân thể, sinh hoạt thì rất thoải mái…, nhưng tinh thần lại không thể thư giãn.Thật may cô là người trời sinh tinh thần là một cái cây lớn, anh ta mắng thì mặc anh ta, cô vẫn tiêu diêu tự tại sống trong nhà anh, coi nhà anh như nhà mình.Nhưng thư kí của anh ta hình như không có tốt như vậy, mấy ngày nay cô quan sát hành động của hai người họ, cảm giác anh ta là một ông chủ vừa nghiêm khắc vừa nóng nảy làm việc dười quyền anh ta tuyệt không dễ dàng gì.“Anh đối với nhân viên cũng bắt bẻ như vậy sao?” Có lần, cô không nhịn được hỏi anh ta, đổi lại là cái trừng mắt lạnh như băng của anh.Cô thức thời ngậm miệng.Nhưng không nhịn được mấy phút, cô lại hỏi. “Này, anh cả ngày không bước chân ra khỏi nhà, có họp hội nghị cũng chỉ là qua webcam, anh không cảm thấy khó chịu sao?”“Có gì mà khó chịu?” Lúc này, anh cuối cùng cũng chịu đáp lời, mặc dù giọng điệu cũng chẳng lấy gì làm thân thiện.“Thở không thông a.” Quan Ny vi chỉ chỉ lồng ngực mình. “Tôi ở trong phòng mấy ngày, đã cảm thấy khó thở rồi, anh không cảm thấy thế sao?”“Cô là chê hệ thống điều hoà trong nhà tôi chưa đủ tốt sao?”“Tôi là nói, chẳng lẽ anh không muốn ra ngoài phơi nắng, hít thở không khí trong lành?”“Tôi không cần.”“Anh cũng là con người mà.”“Vậy thì sao?”Tại sao anh ta so với Vampire lại càng giống hơn vậy? Quan Ny Vi trợn tròn mắt.Giang Phong Duệ chú ý tới nét mặt của cô, sắc mặt trầm xuống, càng lộ rõ vẻ âm u.Không được! Anh ta mà còn buồn bực ở trong phòng như vậy nữa, sẽ biến thành một con quỷ âm trầm mất.Quan Ny Vi quyết định cứu vớt anh ta, cường thế kéo tay anh. “Đi theo tôi.”“Đi đâu?”“Ra ngoài đi dạo!”Anh hoảng sợ hất tay cô ra. “Cô phát thần kinh gì vậy?”“Tôi rất bình thường, người không bình thường là anh.” Cô cười hì hì đáp lại. “Loài người thì nên thích ánh mặt trời, không nên giống anh, cả ngày núp ở trong phòng.”“Cô đối với con người hiểu được bao nhiêu?” Anh phản bác.“Ít nhất là theo cơ cấu tôi nghiên cứu, những người kia cũng không khác biết lắm, bọn họ luôn cả ngày la hét muốn đi nghỉ phép, đi bờ biển bơi lội hoặc đi leo núi du lịch.”“Tôi không giống với những người đó.”“Không giống chỗ nào?”Còn không hiểu? Giang Phong Duệ oán hận, nhìn chằm chằm cô. “Bởi vì mặt của tôi!”Cô sửng sốt. “Mặt của anh làm sao?”Anh thế nào lại quên? Nữ vampire này căn bản không cho rằng kí hiệu trên mặt anh có gì phiền toái. Giang Phong Duệ tự giễu cười lạnh.Quan Ny Vi đưa mắt nhìn vẻ mặt biến hoá của anh, chợt hiểu ra, người đàn ông này khồn phải nghiễm nhiên mà khép mình như vậy, chẳng qua là đối với nửa khuôn mặt khác người của mình, cảm thấy không được tự nhiên.“Anh tự ti sao?” Cô nhẹ giọ
ng hỏi.“Cô nói gì?” Anh đề cao giọng. Ai cho phép cô chỉ trích anh tự ti?“Anh xem thường mình, có đúng không?” Cô không thức thời hỏi tiếp.“Người phụ nữ này, cô nói thêm câu nữa thử xem!” Anh nắm bờ vai mảnh khảnh của cô cảnh cáo.Cô thản nhiên cười. “Nếu anh không phải tự ti, cũng không phải là xem thường chính mình, vậy hãy cùng tôi đi ra ngoài, chứng minh cho tôi xem.”“Tôi…….Tại sao muốn tôi chứng minh?” Anh hất mặt. “Như đã nói qua, thân thể của cô đã hoàn toàn hồi phục chưa? Ngộ nhỡ gặp phải Robert thì làm sao?”“Yên tâm đi, tôi đã tốt hơn rồi, so với đã hồi phục, cũng không sai biệt lắm, hơn nữa bây giờ là ban ngày, sẽ không gặp phải hắn, tôi đã đề cập với anh nhỉ? Trường sinh loại không thích hành động dưới ánh nắng mắt trời.”Thật sự là cô đã nói vậy, nhưng………“Đi thôi.” Cô không cho anh thời gian do dự nữa, cầm lấy tay anh, long bàn tay mềm mại, lành lạnh, mang đến cho con người ta cảm giác rất sảng khoái.Trong khoảnh khắc đó, Giang Phong Duệ chợt cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, khuôn mặt nóng bừng lên một cách kì lạ.Anh thực ghét phản ứng quẫn bách tựa như thiếu niên chưa lớn này.Nhưng anh làm bộ như không quan tâm, nét mặt tỏ vẻ hờ hững, cùng cô đi ra cửa, trước khi đi, anh lấy mũ lưỡi trai treo trên giá đội vào đầu mình, vành nón ép xuống thật thấp.Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ, gió mắt lay động, thổi phất phơ sợi tóc dài nhỏ của cô, có vài sợi bướng bỉnh bay vào mặt anh, ngứa ngứa bên má.Anh đưa tay gạt sợi tóc kia ra, trùng hợp lại chạm đến vết sẹo trên mặt mình, bối rối nổi lên, xấu xí như vậy sẽ khiến tất cả những người nhìn thấy sinh lòng sợ hãi.Anh theo trực giác cúi đầu xuống.“Anh làm chi mà nhìn mặt đất mãi thế?” Quan Ny Vi tò mò cất giọng nói. “Trên đất có gì hay sao?”Người phụ nữ này_____thật biết cách chọc giận một người đàn ông!Giang Phong Duệ ảo não vặn lông mày. “Đừng nói chuyện với tôi.”“Tại sao? Anh lại đang tức giận gì vậy?”“Câm miệng.”“Tôi sẽ không, trừ khi anh nói cho tôi biết vì sao anh tức giận.” Cô rất kiên trì. “Tại sao anh luôn tức giận với tôi? Chẳng lẽ tôi đáng ghét đến vậy sao?”“Cô _____” Giang Phong Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên.“A a a!” Một cô gái vừa lúc đi ngang qua, nhìn đến mặt của anh, không khỏi hét lên một tiếng.Những người khác nghe được tiếng hét chói tai của cô ta, tầm mắt cũng theo đó nhìn đến.Giang Phong Duệ đứng b