Snack's 1967
Cảm Ơn Em Vẫn Cười

Cảm Ơn Em Vẫn Cười

Tác giả: Dịch Tu La

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325383

Bình chọn: 7.5.00/10/538 lượt.

i, trong phòng không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, lờ mờ bóng hai người. NGOẠI TRUYỆN: THÍCH PHONG X BAO BAO LONG – 3Phần thi thể dục bổ sung của Hạ Gia Uy đã xong từ lâu, phần thi văn hóa sau đó cũng chỉ như cơn gió thổi qua, khi có kết quả, còn cao hơn điểm chuẩn ba điểm, không uổng công học hành mà đến đích.Còn Thích Phong, năm cuối cấp ba anh dẫn dắt cả đội tiến lên ngôi vị quán quân khu vực Hồ Sóc trong giải liên trường, giành danh hiệu MVP (Most Valuable Player – Cầu thủ bóng rổ xuất sắc nhất), cả thi bổ sung cũng được miễn, cho nên khi Hạ Gia Uy đến đăng kí ở trường thể thao cũng không gặp anh.Hạ Gia Uy muốn biết Thích Phong cuối cùng sẽ chọn lựa thế nào, nhưng đối phương miệng kín như bưng, không chịu nói cho cậu.Mùa hè Hạ Gia Uy ở nhà Thích Phong vài ngày, đã bị mẹ Thích Phong đóng gói đuổi đi.“Thanh niên có cơ hội thì phải đi ra ngoài nhiều một chút! Cả ngày lăn ở trong nhà còn ra thể thống gì nữa?”Thích Phong không còn gì để nói, trên đời này có thể kêu hai vận động viên là anh và Hạ Gia Uy là trạch nam (Người cả ngày chỉ nằm trong nhà không đi đâu), chắc chỉ có mình mẹ anh.“Đi đâu đây?” Hạ Gia Uy chả nghĩ được gì hỏi.Thích Phong nghĩ nghĩ, “Ra biển đi.”Hai người bọn họ mua vé tàu hỏa, đi tới thành phố cạnh biển gần Hồ Sóc nhất, Thích Phong trước kia hay tới đây tham dự trại hè bóng rổ, Hạ Gia Uy lại là lần đầu tiên nhìn thấy biển, thấy cái gì cũng đều ngạc nhiên.“Ra là nước biển so với tưởng tượng của tôi còn khó uống hơn.”“Ra là hàu sống ở đâu cũng có thể ăn được.”“Ra là hải âu không sợ người.”“Nếu cậu tiếp tục lấy bánh mì cho hải âu ăn, chúng nó sẽ thải lên đầu cậu đấy.”Thích Phong vừa nói xong, Hạ Gia Uy liền cảm thấy có gì đó rơi xuống từ trên trời, “Đệch!”Sau khi rửa ráy sạch sẽ Hạ Gia Uy lại lần nữa hướng về vòng tay của biển cả, nhìn cậu tràn đầy hứng thú nghịch nước té nước, xây lâu đài cát, chơi bắn súng nước cùng đứa nhỏ bảy tám tuổi, Thích Phong thật sự không chịu được, tha cậu từ cái trò con nít kia ra, tìm một trò có vẻ người lớn một chút – bóng chuyền bãi biển mà tham gia.Thích Phong khi còn nhỏ luyện judo, lớn lên luyện nhảy cao, người rất dẻo dai, nên đương nhiên bóng chuyền cũng chơi rất giỏi. So ra, Hạ Gia Uy đập bóng bạo lực không ai tiếp nổi, nhưng gần như quả nào cũng ra ngoài, đến mức lúc sau chỉ cần thấy cậu đập bóng, đối phương đơn giản không thèm cứu bóng, ngồi chờ cậu ra.“Chả vui gì hết,” Hạ Gia Uy thở hồng hộc lầm bầm, tổng kết lại, số lần cậu đánh bóng được điểm không đủ bù số lần cậu quăng điểm đi.“So với việc cậu nghịch nước với con nít không vui hơn à?”Hạ Gia Uy lầm bầm hai tiếng, “Động cơ của cậu cũng chả trong sáng gì đâu, đừng nghĩ tôi không biết, em gái xinh đẹp mặc bikini kia mấy lần cứu cầu đều động động chạm chạm cậu.”Thích Phong buồn cười, “Cậu để ý kĩ thật đấy.”“Tôi đâu có mù,” Hạ Gia Uy quay ngoắt xem thường, “Không thì tôi với cậu đấu đi.”“Đấu gì?”“Lặn, xem ai nín thở được lâu hơn.”Thích Phong hết hơi ngẩng lên khỏi mặt nước, Hạ Gia Uy vẫn như cũ đang ở dưới nước.Thằng nhóc làm trò này tốt hơn so với tưởng tượng của anh, Thích Phong nghĩ.Một lát sau, Hạ Gia Uy vẫn không nhúc nhích, Thích Phong cảm thấy không ổn.Anh lặn xuống, lôi Hạ Gia Uy từ dưới nước lên, lôi đúng lúc, Hạ Gia Uy vẫn chưa ngất, nhưng bị sặc nước ho khan.Khó khăn lắm mới nói được, câu đầu tiên của cậu lại là, “Tôi thắng phải không?”Thích Phong không biết cậu ta ngu đột xuất, hay trước giờ vẫn ngu thế, “Không biết bơi mà cậu còn dám đòi so lặn?”“Nói thừa, khụ,” Hạ Gia Uy vừa khụ vừa nói, “Đã bơi được thì tôi đã đấu bơi, khụ khụ, còn đấu lặn làm cái quái gì.”Thích Phong thuê cho Hạ Gia Uy một cái phao bơi hình con vịt, Hạ Gia Uy phản đối kịch liệt, nhưng phản đối vô hiệu, ai bảo cậu ra biển chỉ mang mỗi quần bơi, tiền đều để ở khách sạn.Nhưng Hạ Gia Uy tính trẻ con, rất nhanh quăng chuyện phao con vịt ra sau đầu, xuống biển chơi đến quên trời đất.“Ha ha ha ha, anh đây không biết bơi thì cũng biết nổi!”“Oa oa oa oa, ta là quán quân bơi 100m Olympic!”“Hu hu hu hu, chân tôi bị cua kẹp!”Giữa tiếng kêu khóc thảm thiết của Hạ Gia Uy, Thích Phong để ý thấy người bơi ở xung quanh càng ngày càng ít đi.Anh tìm được một người địa phương, “Sao thế?”“Nhanh vào bờ đi, đừng bơi nữa,” người kia chỉ về phía mặt biển, “Bão sắp tới!”Thích Phong nhìn mặt biển gió êm sóng lặng, tuy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn giục Hạ Gia Uy lên bờ.“Trời đẹp thế này, sao có thể có bão được, chắc là lừa đảo đấy,” Hạ Gia Uy vẫn đang cao hứng chơi, không chịu về.“Người địa phương đã nói vậy, hẳn không sai đâu.”“Tôi không tin, tôi không về, cậu sợ thì về trước đi.”Thích Phong không nói gì nữa, kéo đầu con vịt của cậu về phía bờ biển, Hạ Gia Uy một đường oán giận phản kháng, nhưng có ở trên bờ cậu cũng không phải đối thủ của Thích Phong, ở trong nước càng chỉ có thể mặc kệ người sắp xếp.Hai người vừa trở về đất liền, sắc trời đột ngột thay đổi, một giây trước vẫn còn là bầu trời quang đãng trong xanh, nháy mắt mây đen che lấp mặt trời, làm Hạ Gia Uy ấm ức cũng không nổi.Hạ Gia Uy hưng phấn chạy đến bên bờ biển, gi