Polly po-cket
Cá Cược Nhé! Anh Sẽ Phải Yêu Em!

Cá Cược Nhé! Anh Sẽ Phải Yêu Em!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321975

Bình chọn: 7.00/10/197 lượt.

ương, thật sự nó đã thay đổi quá nhiều.Đôi mắt to hơn, hàng lông mi cong hơn và trái tim, trái tim dãd biết rung động. Chỉ tiếc, người gợn những con sóng đó lại chính là anh trai của nó. Và chỉ có cách này mới có thể khiến hắn quene nó và mở lòng mình.

Vì hắn, nó chấp nhận dù có đau đớn nhường nào.

Bảo Như được chọn làm phù dâu. Nhỏ đứng trước cửa phòng nơi nó đang ngồi nhưng không vào, bây giờ nó nên ở một mình. Bong, từ xa Bảo Duy bước đến. Anh trong bộ vest trắng thật lịch lãm và mê hồn.

– Đứng lại!

Nhỏ dang tay, che cửa phòng khôgn cho anh avò. nhưng đáng tiếc với thân hình ”chú kiến” thì Bảo Duy chỉ cần nhấc nhẹ là nhỏ đã được dịch chuyển.

Anh khẽ mở cửa, định bước vào nhưng đôi chân khựng lại.

Anh thấy nó khóc.

Một cô đâu khóc trong ngày đính hôn? Chẳng nhẽ lấy anh nó đau khổ như vậy ư? Đôi mắt Bảo Duy tối lại, bàn tay từ từ khép cánh cửa. Anh nhìn nó, nhưng giây phút ngắn ngủi và nói chỉ đủ để mình nghe.

– Anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em, mãi mãi!

Hai cấu nói giống như nhau, nhưng lại có thứ gì đó khác trong lòng người nói.

7 giờ.

Hắn và nó cùng sánh bước trên lễ đường, hắn nắm tay Ngọc Anh, nó khoac tay Bảo Duy.

Những lá hồng rơi rơi, như mảnh ghép của hạnh phúc vỡ vụn.

Và cuối cùng, đã đến lúc họ trao nhẫn cho nhau, để khóa chặt đối phương trong tình yêu của mình.

Từng giây, chiếc nhẫn đang dần được đưa vào tay nó và Ngọc Anh.

”Keng!”

Một chiếc nhẫn rơi xuống.

Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía Bảo Duy- người vừa làm rơi chiếc nhẫn, không biết là cố tình hay vô tình.

Bảo Duy cúi xuống, nhặt chiếc nhẫn kim cương lên, rồi anh nhìn nó. Vài giây để đủ cho nó hiểu, tình cảm thiết tha của nah dnàh cho nó là thật. Mai Anh khó hiểu, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Bảo Duy mỉm cười, anh tiến bước về phía Thiên Minh rồi đưa chiếc nhẫn ra trước mặt hắn. Thiên Minh nhìn anh chân chân, rồi buông một câu khiến Bảo Duy suýt té ngửa.

– Muốn cưới tôi à?

Cơ mặt anh giật giật, Bảo Duy hít một hơi rồi nói.

– Đây là chiếc nhẫn anh nên đeo cho Mai Anh.

– Bảo Duy! Con làm gì vậy?- Ba của anh không hiểu nổi, đứng dậy hỏi.

Nhưng Bảo Duy vờ không nghe tiếng.

– Anh Duy! Anh bị sao vậy? Em và Thiên Minh là anh em mà!

Mai Anh kéo tay anh lại, đôi mắt nó nhiều cảm xúc.

– Tờ giấy đó..- Bảo Duy nhìn thẳng vào mắt nó- là do anh làm giả!

Không gian bỗng chỗng lạng thinh.

Ngọc Anh sững sờ, Mai Anh và Thiên Minh như vẫn chưa kịp tiếp nhận thông tin nên vẫn đứng chôn chân tại chỗ.Đến khi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thiên Minh định sẽ cho Bảo Duy vài cú đấm thì Mai Anh đã nhào tới……ôm lấy Bảo Duy.

– Cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm- Nó xúc động.

– Mai Anh! Sao em dám làm vậy hả?- Thiên Minh lập tức kéo nó về, ném cho Bảo Duy cái nhìn dao cạo dâu.

Nó chớp chớp mắt rồi thản nhiên đáp.

– Em thích!

– Em—

Thiên Minh tức đến không nói lên lời, nó khôgn lè lưỡi tinh nghịch nhưng cái đôi mắt lam đnag long lanh như trêu ngươi kia thì còn muốn lộn tiết hơn.

– E hèm! Vậy các con….?

Cha nhẹ nhàng nhắc mấy vị cô dâu chứ rể đnag làm loạn kia, nó và hắn quay lại cười trừ.

– Dạ!

Bảo Duy cùng Ngọc Anh bước xuống phía dưới, để nó và hắn cửa hành hôn lễ. Hai chiếc nhẫn kim cương sáng lung linh như sự kết tinh tinh túy của tình yêu.

– Giờ chú rể có thể hôn cô dâu.

Hắn nhanh-nhẹn kéo nó lại và chiếm lấy bờ môi của nó. Giờ thì hai người đã thuộc về nhau.

May sao, hôm đó hên xui thế nào phóng viên toàn con gái nên đã được Bảo Duy và Nhật Anh làm cho tê liệt nên sáng hôm sau tờ báo vẫn ”thanh bình”.

Nó và hắn tay nắm chặt tay, cùng chạy ra xe ô tô.

Trong căn phòng ngập tràn ánh đèn, có một cô gái và người con trai đang…….cù lét nhau.

– Thôi! Em chừa rồi! Hu hu! Tha cho em đi mà!- Cô gái cười đến chảy nước mắt.

– Lần sau còn dám ôm têmn con trai nào nữa không?

– Dạ thưa anh, em không ạ!

– Ngoan!

Người con trai buông tay, cô gái nhảy xuống nền nhà, lè lưỡi trêu anh.

– Kể cả anh nhé!

– Mai Anh! Em đứng lại.

– Còn lâu! Lêu lêu!

Cô gái chạy hết sức nhưng vẫn bị chàng trai tóm được.

– Giờ thì em không chạy được rồi nhé!

Trắng sáng, tròn đến kì lạ.

– Anh thua rồi nhé!- Cô gái mỉm cười.

– Nhưng điều quan trọng là- Chàng trai hôn lên mái tóc cô- Em đáng để anh thua!

Chàng tải ôm cô gái, sẽ mãi như vậy cho đến suốt cuộc đời.

Ngoại truyện.

7 năm sau.

Trong khuôn viên nhỏ, một đứa bé trai có mái tóc ánh tím cùng đôi mắt nâu lạnh lùng đang ngồi vắt chân ngắm nhìn những giọt nước rơi từ chiếc thác nước nhân tạo.

– Thiên Anh! Bạn đang làm gì thế?

Một đứa bé gái có đôi mắt lam cùng mái tóc vàng nhạt đi lại gần.

Thằng bé không thèm liếc mắt, lạnh lùng đáp.

– Tôi không làm bạn với con gái.

– Tại sao vậy?

– Không thích lũ con gái yêu ớt.

Đứa bé gái phụng phịu mặt, bỗng đôi mắt lam sáng lên, nó cười tươi nhìn thằng bé.

– Vậy cá cược không? Tớ sẽ khiến bạn phải làm bạn với tớ!

– Ừ! Nhưng đừng hối hận nhé!- Vẫn cái vẻ banưg lãnh, thằng bé cười…nửa miệng.( Ôi mới tý tuổi vậy mà!*chẹp chẹp)

– Thiên Anh!

Một đứa bé gái có đôi mắt đen láy chạy đến, vui mừng ôm cậu bé tên Thiên Anh!

– Buông tôi ra!- T