XtGem Forum catalog
Cá Cược Nhé! Anh Sẽ Phải Yêu Em!

Cá Cược Nhé! Anh Sẽ Phải Yêu Em!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321984

Bình chọn: 9.5.00/10/198 lượt.



Anh mỉm cười. Đúng là càng nhìn thì càng thấy nó có cái gì đó rất đặc biệt mà anh cũng chưa nhận định

được. Vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt tạo muốn giết mày của hắn khiến Bảo Duy giật đứng người

phụt lun thanh cao su đang nhóp nhép nhai vào tóc nó.

– Ách- Nó khẽ kêu. Kiểu gì đây? Không đòi được tiền thì làm vậy hả? Nó hừng hừng quay sang nhìn Duy thì

thấy anh đang nhăn răng ra cười giảng hòa, một tay định vươn tới gỡ cao su dính trên tóc cho nó. Nhưng

chị Mai Anh nhà ta lại tưởng anh định đánh nó nên vội vàng ngồi né sang, không may vì đây là bàn ngồi một

chỗ nên người nó bị lơ lửng trên không.

1giây…2giây….3giây…

Ơ? Sao không bị rơi nhỉ? Lạ quá, thấy ấm ấm khôgn lẽ nền nhà lớp học làm bằng bông? Nghĩ vậy nó từ từ

hé mắt ra. Sặc! Nó không dám tin vào mắt mình nữa. Một bên là gương mặt lạnh lùng, đôi mắt nâu nhìn nó

có phần hằn học. Còn bên kia là ánh mắt dịu dàng của Duy và nụ cười ấm áp mà lần đầu tiên có cô gái được

anh cười như vậy.

– Không sao chứ?- Đồng thanh tập 1.

Hắn và anh quay sang nhìn nhau thì ”Cốp’. Chắc do 2 người ở gần quá nên bị va đầu vào nhau khiến ai

cũng đưa tay lên xoa đầu và nó thì hạ cánh xuống đất chẳng an toàn tẹo nào.

– Ui da!

Ha….ha…..ha…ha. Cả lớp ôm bụng cười lăn lộn còn một phần thfi tức đến thâm tím mặt, hotboy của

chúng nó lại đi đỡ một con nhỏ mới chuyển đến thì bảo sao mấy em fan khôgn tức.

– Nào! Nào! Các em ổn định- Cô giáo vỗ tay để cả lớp trật tự- Mai Anh! Em không sao chứ?

– Dạ! Em ước thế!- Nó ngồi dậy xoa xoa cái lưng có nguy cơ bị gãy rất cao. 2 Tên này đỡ thì đỡ cho hẳn hoi

chứ! Có mà đinh chơi người ta thì có. Đúng, hắn mà tốt thế thì nõ đã chẳng phải ở đây ôm cái lưng bị gãy

làm đôi này đâu ( hơi nhân hóa tý).

– Để anh đưa em xuống phòng y tế nhé?- Duy ngồi xuống, đưa tay về phía nó, coi như cô giáo chỉ là không khí mà thôi.

Nó sững người. Chắc chắn đi xuống phòng y tế rồi nhất định sẽ đòi lại tiền đây mà! Không thể để thế được.

– Này1 Mày đừng động vào dồ của tao- Hắn hất tay anh ra.

Hả?- Cả lớp ngỡ ngàng? Lần đầu tiên hắn công nhận một ai là thuộc quyền sở hữu của mình đó nha!

– Sao…sao cơ? Duy nhìn hắn, đưa tay ngoáy tai – Chắc tai tao bị nhột!

– Cô ta là của tao!- Hắn bế xốc nó lên, hùng hổ tuyên bố.

Chap 3: ( tiếp)

– Này..!- Nó khẽ giật giật vạt áo hắn. Đang nhiên tự nhiên bế nó lên làm gì, lại còn ”Co ta là của tao nữa

chứ”. Mà cũng đúng, hắn đã mua đó trong một tháng với 500 triệu mà. Còn nếu trong vòng một tháng mà

nó không khiến hắn rung động thì gia đình nó sẽ được toàn tụ. Hic! Sao được gặp ba mẹ mà nó chả vui tý

nào cả! Lại còn sợ run cầm cập nữa.

– Mai Anh, thật….thật không?-Anh nhìn nó, thật sự quá bất ngờ. Anh hiểu Thiên Minh hơn ai hết. Ngoài anh với Nhật Anh ra thì hắn chả

coi ai ra gì hết, ngay cả ba hắn nữa. Vậy mà bây giờ…..Chắc chắn nó có một năng lực siêu nhiên nào đó,

nhưng anh cảm thấy…sao mà…hụt hẫng……Dù vừa gặp nó nhưng anh đã cảm thấy ”mến” nó rồi. Có lẽ

vì màn kịch của nó đã để lại trogn lòng anh một ấn tượng khá sâu.

Nó thì ấp úng chả biết noi sao. Chả nhẽ bảo phải? Nó chả mặt dày thế đâu. Nhưng nếu nói không thì tử với

hắn.

– D..Dạ….!- Nó khẽ gật đầu thấy ngượng đến mức mún đập đầu vào tường luôn.

Hắn khẽ nhếch mép rồi bế nó ra khỏi lớp, cảm thấy hài lòng. Đúng là nó thú vị hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Lần đầu tiên hắn biết tranh giành là gì.

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân đều đều. Đi qua mỗi lớp đều vang lên những tiếc ngỡ ngàng của

học sinh.Ánh nắng mơn man trên mái tóc hắn khiến cho mái tóc ánh kim trở

nên óng ánh càng tạo nên vẻ

lãnh đạm hoàn hảo của hắn.

– Này! Buông tôi xuống đi!

Nó co rúm người, lấy hết dũng khí để mở miệng. Không hiẻu sao mỗi lần nhìn hắn nó cảm thấy lạnh toát

xương sống, hô hấp cũng khó nữa. Vả lại, nói sai câu này mất mạng như chơi. Ôi! Trên thế giới có biết bao

nhiêu người đi vay lãi sao lại rơi vào mình phải chịu cái tên tảng băng di động này nhỉ?

Hắn dừng bước, đưa mắt nhìn nó. Rồi buông thóng 2 tay để nó rơi bộp xuóng đất.

– A! Anh điên hả?- Nó bức tức quát hắn. Nói xong mặt mày nó tái mét đi. Mình vừa c-hửi hắn là điên thì phải. Hình như là có. Mà hình như cũng không. Cầu mong là không- Tôi….tôi….tôi nói

anh trai tôi!- Nó gãi đầu, cố gắng cười thật tươi. Nhưng nó đầu biết nhìn nó mếu mó trông rất giống bột

nặn bị bóp méo.

Hắn cao ngạo nhìn nó. Đưa tay nâng cằm nó lên, môi hơi nhếch lên:

– Cô…!

Nó giật bắn người. Không định giết người ở đây chứ? Chắc không đâu nhỉ, đây là trường học mà, anh Thiên

Minh đẹp trai đừng giết em,huhu.

– Gì..à…dạ..!

– Có phải cô …….!- Hắn dí mặt gần nó hơn, ánh mắt trở nên gian xảo.

– Sao….sao..- Nó cảm thấy hắn mà tiến gần hơn là nó sẽ khóc thét luôn mất. Làm ơn tha tui đi!

– …sáng nay chưa rửa mặt phải không- Hắn nói có chút pha đùa nhưng vẫn giữ vẻ băng giá mọi khi. Rồi

rảo bước đi bở lại nó ngơ ngác=> ổn định nhịp tim=> tức giân=> cuối cùng là đứng dậy và làm mặt xấu với

hắn. Bỗng cái tên tảng băng này quay đầu lại khiến nó bất ngờ quá cắn vào lưỡi. Thế là nó 3 chân 4 cẳng

chuồn thẳng. May mà