Teya Salat
Cá Cược Nhé! Anh Sẽ Phải Yêu Em!

Cá Cược Nhé! Anh Sẽ Phải Yêu Em!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322452

Bình chọn: 10.00/10/245 lượt.

t rồi đi ra phòng, qua lớp tấm kính hắn thấy nó vẫn đứng đó. Trời đã bắt đầu sáng dần hơn, sáu giờ kém rồi. Đôi mắt hắn trở nên trầm mặc, cũng tại nơi đó, trên mỏm đá kia, hắn đã mất đi trái tim của mình.

Sóng vỗ ào ào như đang tức giận, gió nổi lên thật khủng khiếp. Chắc sắp có giông, nước cũng mạnh hơn vào vỗ tạt vào bờ. TRên mỏm đá cao, một người phụ nữ với chiếc váy đen dài ôm sát thân hình thon gọn, mái tóc xõa ngang vai tung bay trong gió.

Bên bờ có một cậu con trai chừng mười tuổi nước mắt đầm đìa, giọng nói đã lạc đi gáo thét .

- Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con! Mẹ hãy xuống đi mẹ!

Người phụ nữ quay lại, trên gương mặt đôn hậu nở một nụ cười thật tươi nhưng khóe mắt từng giọt nước mắt tuôn rơi.

- Con trai ngoan của mẹ! Mẹ không thể ở bên con nữa rồi, con hãy tự chăm sóc cho mình nhé!

- Không! Con muốn mự cơ! *** không yêu con nữa sao?- Cậu vẫn tiếp tục gào thét, giọng nói trẻ con những mạnh mẽ cùng tiếng sóng và gió rít lên từng hồi.

Bà khẽ lắc đầu, mỉm cười chua xót.

- Mẹ không thể chịu đựng thêm nữa! Ba con đã có một đứa bé gái với người khác sau khi cưới mẹ. Ba mẹ đã cãi nhau rồi giảng hòa nhưng giờ thì chồng cô ta lại đến đây cầu xin ba con chữa bệnh cho cô ta, ba con đã cấp tốc bỏ mẹ mà đi rồi. Bảo Duy đã thấy và nói cho mẹ biết. Mẹ thật sự không thể chịu đựng được nữa!

Bà bước thêm vài bước, gần sát mỏm đá.

Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, Bảo Duy sao? Tại sao lại là Duy? Tại sao Duy lại làm thé, Duy muốn phá vỡ gia đình cậu sao? Tại sao vậy? Và cả người đàn bà kia, đứa con của bà ta nữa! Cậu đã làm gì sai đâu chứ?

'' Tùm!''

Cậu vội thét tên mẹ rồi chạy đến nhảy xuống dòng nước dữ dội. Trời tối quá cậu chẳng thấy gì chỉ có tiếng ù ù bên tai và vị mặn chát của nước mắt.

Mẹ đâu rồi?

Mẹ ơi!

Cậu vùng vẫy trong dòng nước nhưng vẫn bị nó cuốn trôi đi.

Ai đó làm ơn cứu cậu đi, làm ơn.

Nhừng cậu đã dùng chính sức mạnh của mình để trở lại bờ, tìm lại về với sự sống. Chẳng có ai tốt hơn bản thân mình cả. Bảo Duy và đứa con gái đó, sẽ phải trả giá!

''Choang!''

Chiếc cốc bị ném xuống sàn nhà không thương tiếc. Đôi mắt nâu lại ánh lên những tia vằn đỏ. Hắn phải trả thù mà tại sao lại bị hút hồn bởi đôi mắt đó. Lạc lối! Ngu ngốc!

Đôi bàn tay siết chặt, từng chiếc gân xanh nổi lên, hắn nhìn qua khung cửa kính.

- Trả giá!

Mặt trời đã lên cao, nước ấm hơn rất nhiều. Từng nhóm người đổ ra biển hòa vào dòng nước, mấy đứa trẻ cầm cát ném nghịch nhau. Giữa dòng người đó, chỉ có nó vẫn đứng im, bần thần. Mái tóc tung bay trong gió càng khiến nó trở nên quyến rũ trong bộ quần áo đi biển đang mặc.

Nó giật mình nhận ra xung quanh. Sao nó phải suy nghĩ về câu nói của hắn nhiều đến vậy chứ? Giờ thì tình cảm đâu có quan trọng với nó, quan trọng là nó mau rời xa được nỗi đau đó. Nhưng con người tạo nên vết cắt trái tim.

Quay người và bước đi chựot đôi chân nó dừng bước, sững lại. Trái tim nso lại đập từng hồi, run run và đôi mắt long lanh. Trước mắt nó bây giờ là hình ảnh cất giấu trong trái tim bấy lâu...anh...

Bảo Duy trong bộ đồ trường học đang đứng trước mặt nó. Khuôn mặt anh hốc hác hơn nhiều, nhưng nụ cười và ánh mắt ấm áp thì không thay đổi, và chỉ dành cho nó. Dù phải một tuần nữa mới được ra viện nhưng anh đòi ra sớm để có thể gặp nó, anh nhớ nó da diết mất thôi. Từng đêm anh không thể nào ngủ được khi nghĩ nó với hắn đang ở bên nhau. Đến khi không chịu được nữa thì anh tìm đến đây để gặp nó, bao nhiêu nhớ nhung anh mang theo...

Mai Anh sợ hãi quay đầu lại chạy, nó chạy trốn để bản thân không bị lay động rồi tổn thương nữa. Một lần là quá đủ, đau thì khó xóa nhòa nhưng vui thì dễ quên.

Anh lập tức đuổi theo và ôm nó vài lòng. Anh sắp phát điên mất rồi, nếu như cứ lảng tránh nhau thế này anh không chịu nổi được nữa. Cứ tưởng khi quá giới hạn thì anh sẽ dừng lại nhưng không được, tình cảm trong anh lớn quá. Người con gái này thật sự rất quan trọng đối với anh....

- Mai Anh, đừng chạy! Anh nhớ em lắm! Anh sắp phát điên mất thôi!

Nó cố vùng vẫy khỏi vòng tay của anh, nước mắt tuôn rơi. Tại sao vậy? Lúc nó đã chấp nhận sự thật thì anh lại khiến nó bị xao động, làm nó đau là sở thích của mấy người hả? Các người ác lắm! Ác lắm!

- Buông tôi ra! Buông ra!

- Không! Anh không buông!

Anh lắc đầu, anh không thể kìm lòng mình được nữa rồi. Tình yêu là liều thuốc độc, anh đã ngấm rồi và đây là thuốc giải duy nhất.

Nó vẫn cố vùng vẫy đẩy anh ra, bỗng có một bóng người vụt qua...xa lạ...lạnh lẽo....không cảm xúc......bỏ rơi...

Nó nhìn theo bóng dáng đó, mạnh mẽ nhưng cô độc. Hắn lướt qua nó...như chưa từng quen biết...

Từng bước, từng bước khó nhọc. Thiên Minh nén cơn đau và bước tiếp, cứ làm lơ đi, đừng để trái tim điều khiển. Hãy coi như nó không tồn tại. Hắn bước tiếp, dù trái tim đang rỉ máu.

Nó vội đẩy anh ra với tất cả sức mạnh rồi đuổi theo hắn. Nó sợ hắn hiểu lầm rồi lại giết nó thì khổ, chỉ thế thôi, đó là lí do. Miễn là nó phải giải thích.

Anh sững người nhìn theo dáng nó, xa vời.............

- Thiên Minh!

Nó thở hổn hển, cuối cùng cũng bắt được tay hắn. Hắn nuốt khan rồi quay người lại, ánh mắt