
Xuyến xuýt xoa – chú tốt quá !
Cúc Hương và Thục cũng lập tức xúm lại Cúc Hương hỏi :
– Làm sao tờ báo của chú có thể in nhanh thế ? Tụi này mới giao bản nhũ cho chú cách đây năm, sáu ngày kia mà!
– Ồ, tưởng gì chứ in thì nhanh thôi ! Máy in chỉ chạy vèo một cái là xong cả vạn tờ! Chỉ có khâu đóng xén là lâu. Hiện nay chỉ mới xong được vài trăm tờ.
– Ồ ! – Thục reo lên – Hóa ra đây là những tờ báo đầu tiên !
Người đàn ông mỉm cười :
– Thì phải ưu tiên cho các cô chứ !
– Nhưng còn chuyện kia thì sao ? – Thục chợt hỏi.
– Chuyện gì ?
Cúc Hương nháy mắt :
– Con Thục mà hỏi thì chỉ có chuyện nhà thơ Tóc Mây thôi chứ chuyện gì!
– Nhà thơ Tóc Mây hả – Người đàn ông lộ vẻ bối rối – Đến bữa nay tôi cũng chưa gặp ổng !
Cúc Hương khịt mũi :
– Ổng đi công tác gì mà lâu dữ vậy ?
Người đàn ông gãi trán :
– Ổng đi họp cộng tác viên tuốt ngoài miền Trung lận ! Nhưng các cô cứ yên tâm. Tôi đã hứa rồi, hễ ổng về là tôi nhắn ngay !
– Thôi , được rồi ! – Cúc Hương chép miệng.
– Chuyện đó save lại đi. Từ từ tính sau !
Rồi nhìn cái túi xách căng phồng của người khách, nó tinh quái hỏi :
– Còn bây giờ chú nói thật đi ! Chú bỏ bánh trái gì trong túi xách mà ngó nặng ì vậy ?
Thấy Cúc Hương “trục lợi” một cách trắng trợn, Thục hoảng hồn thúc khuỷu tay vô hông bạn. Nhưng Cúc Hương vẫn tảng lờ. Nó nhìn người đàn ông, cười cười :
– Sao chú còn chưa lấy ra ?
– Bánh trái gì đâu ! – Người đàn ông lúng túng – Đây là xấp bản thảo của cuốn Tuổi Hoa số tới, tôi đem đến cho các cô đánh !
– Trời đất ! – Cúc Hương kêu lên, giọng tỉnh rụi – Nếu là bản thảo thì lấy ra ngay từ đầu cho rồi ! Chú để trong đó làm chi cho tụi này … hiểu lầm.
Người đàn ông không biết đối đáp làm sao, đành nhăn nhó rút xấp bản thảo ra đặt lên bàn.
Thục vói tay cầm xấp bảnn thảo. Nó lật lật hai ba tờ, mỉm cười hỏi :
– Số báo này hay không chú ?
Người đàn ông tặc lưỡi :
– Cái đó là tùy người đọc, chứ tôi làm sao trả lời được !
Thục không hỏi nữa. Nó cúi xuống xấp giấp, tò mò đo.c lướt vài trang.
Ngay lúc đó, nó không ngờ trong xấp bản thảo nó đang cầm trên tay có mộtbài thơ mới của thi sĩ Tóc Mây và vì bài thơ đó mà nó bị Xuyến và Cúc Hương trêu tối mày tối mặt.
Người phát hiện ra bài thơ đó cũng là Xuyến.
Chiều hôm sau, đang ngồi nhập tin, Xuyến bỗng la lên :
– Có cái này lạ lắm tụi mày ơi !
– Gì nữa vậy ? – Cúc Hương ngó qua.
– Thơ.
– Lại “con mắt đỏ, con mắt vàng” nữa hả ?
– Không ! Bài này khác ! Bài này liên quan tới con Thục nhà mình !
– Lại bịa chuyện nữa đi !
– Tao bịa mày làm gì ! – Xuyến chỉ tay vào bài thơ trong xấp bản thảo – Thi sĩ Tóc Mây làm thơ tặng mày đàng hoàng đây nè !
Thục nhìn lướt qua bài thơ Xuyến chỉ. Bài thơ có tên là “Gặp nhau làm chi vội”. Ngay dưới đề bài, có lời đề tặng Th.
Thục “xí” một tiếng :
– Vậy mà dám nói là tặng tao !
Xuyến cãi:
– Th. là mày chứ còn ai!
Thục chun mũi:
– Thiếu gì người tên Th. Thanh nè, Thủy nè, Thu nè, Thúy nè…
– Thôi, thôi, mày tốp giùm đi ! – Xuyến xua tay – Để tao đọc bài thơ lên, mày xem có phải là nhà thơ Tóc Mây tặng mày hay không !
Rồi không đợi Thục có ý kiến, Xuyến hắng giọng đọc :
Xin đừng buồn em nhé
Mùa xuân xanh qua rồi
Xin em đừng tựa cửa
Lá vàng nào không rơi
Mùa thu nào không vắng
Bóng chiều nào không trôi
Gặp nhau làm chi vội
Để mai người xa tôi…
– Đúng ***c rồi ! – Xuyến vừa đọc dứt, Cúc Hương liền kêu lên – Đúng là bài thơ này viết tặng con Thục rồi !
Rồi nheo nheo mắt nhìn Thục, Cúc Hương trêu:
– Kỳ này được lên báo, sướng hén !
Thục đỏ mặt:
– Tụi mày chỉ toàn nói bậy!
– Chứ còn gì nữa! – Cúc Hương vẫn không buông tha – Ngày nào mày cũng nằng nặc đòi gặp nhà thơ, nhà thơ bèn nhắn “Gặp nhau làm chi vội, để mai người xa tôi”. Đấy là nhà thơ sợ mối tình giữa mày với nhà thơ chưa kịp xây lên đã sập xuống…
– Thôi, thôi, đủ rồi nghen! – Thục đấm thùm thụp vào lưng Cúc Hương – Chính mày là người đầu tiên đòi gặp nhà thơ Tóc Mây, tự dưng bây giờ lại đổ vấy cho tao!
Cúc Hương gật gù :
– Thì tao là người đầu tiên. Nhưng tao chỉ nói chơi thôi. Còn mày không phải là người đầu tiên nhưng mày “nhớ thương” ổng thật !
– Đừng có xạo ! Tao nhớ thương hồi nào !
– Không nhớ thương mà khi nghe người đàn ông đầu hói ở báo Tuổi Hoa bảo không gặp nhà thơ Tóc Mây, mày đã lo cuống lên, hỏi han lung tung, nào là ổng bịnh hả chú, ổng có mệt lắm không, ổng có cần tôi tới cạo gió dùm không chú, ổng có…
– Dẹp mày đi! Tao không nghe nữa đâu !
Thục vùng vằng đưa tay lên bịt tai lại. Nhưng vừa đưa tay lên, nó đã vội buông xuống, miệng kêu “ủa” một tiếng.
Cúc Hương cười hì hì:
– “Ủa” gì mà “ủa” ! Thừa nhận rồi phải không ?
Thục chìa cùi chỏ:
– Thừa nhận cái này nè! Đừng có ham!
Cúc Hương gãi đầu :
– Chứ mày “ủa” chuyện gì ?
Thục cười tươi :
– Tao sực nghĩ ra một chuyện ! Vì vậy tao có thể chứng minh bài thơ đó không phải tặng tao !
Cúc hương hất mặt :
– Chứng minh thử coi !
Thục chậm rãi :
– Theo như lời người đàn ông tên Bông nói từ khi quen biết tụi mình đến nay, ông ta vẫn chưa gặp lại nhà thơ Tóc Mây, do đó…
-Thôi khỏi “do đó” nữa! Tao hiểu