Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Buổi chiều Windows – Nguyễn Nhật Ánh

Buổi chiều Windows – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322313

Bình chọn: 9.00/10/231 lượt.

i ngay người lại.

Thiếu đặt một xấp tiền trước mặt Xuyến, chưa kịp mở miệng thì Xuyến đã hỏi :

– Tiền gì vậy anh Thiếu ?

– Tiền lương tháng này của các bạn đó !

Xuyến trố mắt :

– Trời đất, làm ăn bết bát như tụi này mà cũng được lãnh lương sao ?

Thiếu mỉm cười :

– Các bạn làm giỏi thấy mồ chứ bết bát gì !

– Cái đó là đương nhiên rồi ! – Xuyến quệt mũi, lém lỉnh – Khi nãy tôi giả bộ khiêm tốn tôi nói vậy chứ bộ anh tưởng tôi nghĩ vậy thật hả !

Kiểu ăn nói ranh mãnh của Xuyến khiến Thiếu chỉ biết nhe răng cười trừ.

– Mỗi người lãnh được bao nhiêu vậy ? – Cúc Hương hỏi.

– Khoảng hai trăm ngàn.

– Cha mẹ ơi, sao nhiều dữ vậy ? – Cúc Hương kêu lên – Kiểu này thì giầu to rồi !

– Chừng đó mà nhiều gì ! – Thiếu gãi cổ – Vài tháng nữa khi các bạn đã quen việc, chắc tiền lương sẽ cao hơn !

Thục mỉm cười :

– Nhưng đến lúc được tăng lương thì tụi này đã nghỉ mất rồi !

– Sao lại nghỉ ?

Thiếu hỏi Thục mà mắt lại nhìn Xuyến.

– Sao anh mau quên quá vậy ! – Xuyến lườm Thiếu – Hết hè thì tụi này phải nghỉ làm để về đi học chứ còn sao !

Thiếu ngập ngừng :

– Còn hai tháng nữa mới nhập học kia mà !

Xuyến tặc lưỡi :

– Nhưng tụi này chỉ còn làm ở đây một tháng nữa thôi. Tháng sau phải lo ở nhà ôn tập.

Rồi thấy Thiếu lộ vẻ buồn buồn, Xuyến rủ :

– Trưa nay tụi này mời anh với anh Vân đi ăn cơm hén ?

Trước lời mời bất ngờ của Xuyến, Thiếu không khỏi ngạc nhiên. Từ trước đến nay anh chưa thấy ba cô gái đi ăn cơm ở ngoài bao giờ. Ngày nào cũng vậy, hễ đến khoảng mười một giờ rưỡi là ba cô đạp xe về nhà, đầu giờ chiều lại đạp vô. Vì vậy, anh bất giác buột miệng hỏi một câu ngớ ngẩn :

– Đi ăn cơm ở đâu ?

Cúc Hương nén cười đáp :

– Thì ở nhà con Xuyến chứ ở đâu ! Mình về đó, vo gạo, bắc lên bếp, thổi cho chín rồi … xúm vô ăn !

Trong khi Thục che miệng cười khúc khích thì Xuyến quay lại nạt Cúc Hương :

– Cái con yêu quái động Bàn Tơ này, mày có tốp bớt cái miệng lại giùm tao không !

Cúc Hương làm bộ sợ hãi rụt cổ lại nhưng mắt vẫn nheo nheo nhìn Thiếu, vẻ trêu chọc.

Biết mình nói hớ, Thiếu đỏ mặt ngó lơ ra ngoài.

– Đi nghen ? – Xuyến lại nhắc.

Thiếu còn đang ngần ngừ, Cúc Hương đã vọt miệng :

– Hôm nay tụi này lãnh lương nên có nhã ý đãi anh với anh Vân chú’ không bắt mấy anh trả tiền đâu mà lo.

– Tôi có lo gì đâu ! – Thiếu ấp úng phân bua – Hôm nay tôi cũng mới lãnh lương chứ bộ !

Cúc Hương nhoẻn miệng cười duyên :

– Tiền lương của anh thì anh cứ cất đó, mai mốt đãi lại tụi này ! Tụi này lúc nào cũng sẵn sàng tạo điều kiện cho anh chứng tỏ sự rộng rãi của mình mà !

Biết càng đối đáp với cô gái lanh lợi này chỉ càng tổ thua thiệt, Thiếu đành gượng gạo gật đầu :

– Đi thì đi !

Trưa đó, bọn Xuyến đãi Thiếu và Vân ở quán cơm kế bên công ty. Thoạt đầu Xuyến định kéo xuống quán cơm Bà Cả Đọi. Cúc Hương thì muốn đi ăn phở đường Pasteur. Nhưng Vân thì đòi ăn ở quán cơm quen thuộc sát vách.

Đó là quán cơm “nhà” của Vân và Thiếu. Trưa nào ở lại, Vân và Thiếu cũng qua ăn cơm ở đó. Có những trưa dở việc không đi ăn được thì chủ quán cho người bưng cơm sang tận phòng.

Vân bảo :

– Quán này ngon và rẻ, việc gì phải đi xa !

Sở dĩ Vân nằng nặc đòi như chính vì anh không muốn các cô gái phải tốn kém. Nhưng những điều anh “quảng cáo” về quán cơm không phải là những lời nói ngoa. Cơm gà, cơm tấm, cơm thịt kho … không thiếu món gì, ăn rất vừa miệng, mà giá cao nhất chỉ có ba ngàn rưỡi một đĩa.

Hôm đó, lần đầu tiên ba cô gái nghỉ trưa tại công ty, trong một căn phòng nhỏ phía sau phòng vi tính.

Cúc Hương leo lên đi-văng nằm giữa hai bạn nhưng không chịu ngủ, mà cứ xuýt xoa luôn miệng :

– Ngon quá ! Ngon quá !

– Gì ngon ? – Thục hỏi.

– Cái đùi gà khi nãy chứ cái gì !

– Vậy chạy qua ăn một đĩa nữa !

Cúc Hương phớt lờ lời châm chọc của Thục, quay sang Xuyến :

– Xuyến nè !

– Gì ?

– Tao thấy hay là buổi trưa tụi mình ở lại đây quách !

Xuyến chép miệng :

– Mày thèm đùi gà đến mức vậy sao ?

– Dẹp mày đi ! Tao nói thật đó ! Trưa nắng mà chạy tới chạy lui ngoài đường, nắng nôi bụi bặm lắm !

Xuyến tiếp tục trêu :

– Nhưng tại sao trước đây mày không đề nghị vụ này, bây giờ vừa xực xong một cái đùi gà lại nảy ra “sáng kiến” hay ho vậy ?

– Mày đừng có nghĩ là tao bị cái đùi gà “lãnh đạo” ! – Cúc Hương nhăn mặt – Sở dĩ trước đây tao không nghĩ đến chuyện ở lại trưa bởi vì lúc đó tụi mình chưa có tiền. Bây giờ đã có lương rồi, trưa ở lại tiện hơn. Mày thấy sao ?

Xuyến cười :

– Thì thấy giống như mày chứ thấy sao !

Cúc Hương mừng rơn :

– Vậy là mày đồng ý rồi hén ?

– Ừ.

– Còn con Thục ?

Thục dễ dãi :

– Tụi mày sao, tao vậy ! Tao cũng thấy trưa nắng mà chạy về rồi chạy vô, cực quá !

Cúc Hương gật gù :

– Mày ngồi đằng sau như bà hoàng con mà còn la cực, huống gì tao với con Xuyến !

Thế là kể từ hôm đó, ba cô gái không về nhà buổi trưa nữa, mà nghỉ luôn tại chỗ làm.

Công việc của ba cô cũng ngày càng trôi chảy. Xuyến, Thục, Cúc Hương bây giờ không chỉ nhập dữ liệu mà còn thay phiên nhau phụ Thiếu dàng trang. Ngoài chương trình Page Maker, các cô còn sử dụng thành thạo cả phần mềm Corel Draw trong việc tr