Buổi chiều Windows – Nguyễn Nhật Ánh

Buổi chiều Windows – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322404

Bình chọn: 8.5.00/10/240 lượt.

ại canh cánh bấy nay.

Hôm đó đang ngồi nhập dữ liệu, thình lình Thục kêu lên :

– Anh Thiếu ơi anh Thiếu !

– Gì vậy Thục ?

Thục ngập ngừng :

– Hình như bản thảo này viết sai hay sao ấy !

Thiếu ngạc nhiên rời bàn bước lại :

– Sai sao ?

Thục chỉ tay vô bài viết trước mặt:

– Hai câu thơ này của Hàn Mặc Tử mà ông tác giả này ổng bảo là của Xuân Diệu ! Thiếu nhíu mày nhìn vào tập bản thảo. Cả Xuyến và Cúc Hương cũng tò mò chụm đầu nhìn theo tay Thục chỉ. Quả là có hai câu thơ được trích dẫn trong bài:

Người đi, một nửa hồn tôi mất

Một nửa hồn kia bỗng dại khờ.

Thiếu lẩm nhẩm đọc đi đọc lại hai, ba lần rồi vỗ trán:

– Thục nhớ có chắc không ? Sao tôi thấy hai câu này giống thơ Xuân Diệu quá !

Cúc Hương hừ mũi:

– Cancel câu nói đó đi nghen ! Nhỏ Thục của tụi này là học sinh giỏi văn cấp thành phố đó ! Nó nói không có sai đâu !

Cancel là ngừng thực hiện hoặc hủy bỏ một mệnh lệnh vừa phát ra. Cách đây mấy ngày, Thiếu vừa giảng giải cho Cúc Hương về lệnh cancel, bây giờ nó đem lệnh đó ra kê ngay vào trước mũi anh khiến anh dở cườ dở mếu.

– Đâu phải là tôi không tin Thục ! – Thiếu ấp úng phân trần – Tôi chỉ muốn nói chúng ta phải thận trọng trong những trường hợp như thế này thôi !

Thục mỉm cười:

– Anh Thiếu đừng lo ! Tôi chắc chắn đây là hai câu thơ của Hàn Mặc Tử !

– Thúc có nhớ tên bài thơ đó không ?

Thiếu hỏi Thục mà mắt lại cảnh giác ngó Cúc Hương, sợ nó nổi hứng chặn họng mình.

– Đó là bài “Những giọt lệ” ! – Thục chậm rãi đáp – Hai câu này là hai câu cuối của khổ thứ hai !

Rồi không đợi Thiếu yêu cầu, Thục đọc luôn cả bốn câu:

– Họ đã xa rồi không níu lại

Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa

Người đi, một nửa hồn tôi mất

Một nửa hồn kia bỗng dại khờ.

Đến lúc này Thiếu mới thực sự yên tâm. Anh cười xòa:

– Như vậy là ông tác giả này sai đứt đuôi đi rồi !

Cúc Hương tủm tỉm:

– Bài thơ nào có “thương thương mến mến” là con Thục nó thuộc kỹ lắm !

Thục phớt lờ câu châm chọc của Cúc Hương. Nó ngước nhìn Thiếu:

– Bây giờ sao hở anh ?

– Sao là sao ?

– Mình có nên nói cho cái ông gì đó ở báo Tuổi Hoa biết không ?

– Ờ, ờ, nói chứ! – Thiếu tặc lưỡi, rồi anh nói tiếp, vẻ ngần ngại – Chả rõ khi bị mình phát hiện ra sai sót, họ có tự ái gì không !

– Anh chỉ giỏi tài lo xa! – Cúc Hương bĩu môi – Mình chỉ cho họ thấy cái sai để họ kịp sửa trước khi in ra hàng vạn bản, lẽ ra họ phải khệ nệ khiêng cả núi bánh trái đến tạ ơn mình ấy chứ !

– Mày nữa! – Thục lườm Cúc Hương – Mày không mở miệng thì thôi, còn hễ mở miệng thế nào cũng dính tới chuyện ăn uống!

Cúc Hương cười hì hì :

– Thì trời sinh cái miệng là để ăn mà! Nếu mở miệng mà không dính đến ăn uống thì mở làm gì cho nó … mỏi !

Thực ra cái miệng của Cúc Hương không chỉ dùng để ăn. Ngày hôm đó nó còn dùng để nói những lời tiên tri nữa.

Bởi vì hai ngày sau người đàn ông tên Bông của tòa soạn báo Tuổi Hoa ghé lại và trái với sự e ngại của Thiếu, khi được anh báo lại những sai sót của bài viết, Ông ta chẳng hề tự ái hay khó chịu. Ngược lại, ông còn luôn miệng cảm ơn rối rít.

Và khi biết người có công lớn trong chuyện này là Thục, một trong ba cô gái đánh máy tinh nghịch kia, ông liền chạy ra ngoài mua một bọc bánh trái đem vào.

Ông đặt bọc bánh xuống trước mặt ba cô gái vui vẻ:

– Mời các cô ! Đây coi như là món quà tạ ơn của tôi ! nếu cô Thục không kịp thời phát hiện ra sự lầm lẫn kia thì thật tai họa không biết đâu mà lường !

Cúc Hương nhón một miếng bánh cười cười:

– Tránh được một “tai họa không biết đâu mà lường” mà tạ ơn như thế này thì đúng là còn thiếu nhiều quá !

Người đàn ông bối rối đưa tay vuốt tóc, đúng ra là vuốt cái trán hói:

– Còn thiếu cái gì hả cô Cúc Hương ?

– Ủa sao chú biết tên tôi ? Ờ Cúc Hương ngạc nhiên .

– À , khi nãy anh Thiếu có giới thiệu tên của các cô ! Thiếu cái gì, cô cứ nói ! Nếu tụi tôi có khả năng …

– Cái này thì dứt khoát là chú có thừa khả năng rồi ! – Cúc Hương nhanh nhẩu ngắt lời – Đó là… đó là…

– Đó là sao? – Người đàn ông hồi hộp.

Cúc Hương nheo mắt :

– Đó là khi báo in ra, chú phải … tặng tụi này mỗi đứa một cuốn!

– Trời đất tưởng gì! – Người đàn ông thở phào – Chuyện đó đương nhiên tôi phải nghĩ đến rồi, không cần các cô phải nhắc!

Xuyến nãy giờ ngồi im nhai bánh, bỗng vọt miệng :

– Nhưng có một chuyện quan trọng khác chắc chú quên “nghĩ đến” !

Người đàn ông giật thót :

– Chuyện gì vậy cô Xuyến ?

– Chuyện tụi này nhờ chú bữa trước đó!

Người đàn ông bóp trán :

– Chuyện gì vậy cà ?

– Đúng là chú quên thật rồi ! – Xuyến khẽ nhún vai – Chuyện tụi này nhờ chú giới thiệu gặp gỡ nhà thơ Tóc Mây đó!

– À, à – Người đàn ông gật gật gù – Không phải là tôi quên ! Nhưng mấy bữa nay tôi không gặp ổng !

Thục chớp mắt:

– Ổng bệnh hả chú ?

– Không phải ! Ổng đi công tác xa!

Cúc Hương liếm môi:

– Nhà thơ mà cũng đi công tác ? Tôi cứ tưởng đã là nhà thơ thì chỉ có ngồi làm thơ thôi chứ !

– Đâu có suy nghĩ đơn giản như cô được! – Người đàn ông phì cười – Nhưng các cô cứ yên chí , khi nào nhà thơ Tóc Mây trở về , tôi sẽ chuyển lời dùm các cô !

– Chú ráng nhớ giùm nghen ! – Cúc Hương mỉm cười


Insane