Polly po-cket
Bước tiếp theo, thiên đường

Bước tiếp theo, thiên đường

Tác giả: Diệp Văn Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324433

Bình chọn: 9.00/10/443 lượt.

hức đơn giản, cố gắng để ít bị chú ý nhất.

Lộ Nghiên rất gầy, làn da lại trắng, vì thế mặc màu đen càng khiến thân hình mảnh mai, nhợt nhạt. Những cô gái khác ăn mặc nếu không thể hiện được những đường cong thì cũng phải hiện rõ được sự quyến rũ, chỉ riêng Lộ Nghiên là khác. Vì cô rất gầy nên những đường cong khiến người ta có cảm giác mỏng manh, nhìn nghiêng thấy cô giống một khối cứng nhắc; cũng vì gầy mà sự quyến rũ ở cô càng khó hiện diện. Nhưng cũng có thể vì sự mỏng manh, đơn giản ở dung mạo đã khiến cô hấp dẫn liên tiếp những ánh mắt từ đám đông, đương nhiên đa số là ánh mắt của nam giới, trong đó bao gồm cả Trần Mặc Đông.

Lúc bắt đầu buổi tiệc, hai người đều đã nhìn thấy nhau. Lộ Nghiên trốn tránh, nhưng Trần Mặc Đông lại mang dáng vẻ nhàn nhã, tâm tình tốt, lúc vừa nhìn thấy Lộ Nghiên anh có nhíu mày một chút, sau đó lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Tới giờ đổi ca, Lộ Nghiên được thay thế, lúc cô đi đến hoa viên nhỏ đúng lúc nhìn thấy Tiểu Diêu tan ca đang đi ra ngoài.

“Chậc, chậc, chậc, cậu gầy quá, cơn gió nhỏ cũng thổi bay được cậu đấy. Vẫn chưa ăn cơm hả? Cho cậu quả táo, rửa sạch rồi đấy.” Nói xong, Tiểu Diêu đưa cho Lộ Nghiên một quả táo vừa to vừa đỏ, Lộ Nghiên nhìn thế nào lại liên tưởng đến quả táo của bà hoàng hậu độc ác đưa cho công chúa Bạch Tuyết, giận dữ cắn một miếng to.

“Mặc bộ này hiện rõ như vậy sao? Cậu cũng biết lượng cơm mình ăn còn gì, nhưng không thêm nổi tí thịt nào thì cậu bảo phải làm sao giờ?” Miệng tuy nói cam chịu, nhưng vẻ mặt của Lộ Nghiên lại rất hớn hở. Quả thật cô thích mình gầy, cũng thích người khác bảo mình gầy, không phải cô thích hư vinh, chỉ là cô cảm thấy béo rồi thì rất nặng nề, chậm chạp.

“Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của cậu kìa.” Tiểu Diêu thấy Lộ Nghiên hoàn toàn rất đáng bị đánh đòn.

Nói chuyện một lúc, Tiểu Diêu cũng đi, Lộ Nghiên ngồi một mình trên chiếc ghế dài trong hoa viên, thử vài tư thế nhưng cuối cùng vẫn thấy duỗi thẳng chân là thoải mái nhất, ngó nghiêng xung quanh không thấy người, cứ thế, không để ý cô đã để lộ ra một mảng thịt trắng ngần, vừa ăn táo vừa thả lỏng đầu óc.

Đột nhiên, cô ngửi thấy mùi thuốc lá. Lộ Nghiên biết hút thuốc, nhưng cô rất ghét lúc mình không hút mà ngửi thấy mùi này. Cô ngẩng đầu mới phát hiện Trần Mặc Đông đang đứng trước mặt mình, cách một mét nhìn xuống cô. Không biết anh tới từ khi nào, Lộ Nghiên không cảm nhận được. Cô nghĩ tới tư thế của mình liền hoảng hốt đứng dậy, nhưng nhất thời không tìm thấy giày của mình đâu, chỉ có thể chân trần bật dậy.

Trần Mặc Đông búng rơi điếu thuốc, ấn Lộ Nghiên ngồi lại ghế, sau đó ngồi xổm xuống, nhấc cổ chân Lộ Nghiên lên, lau sạch bụi trong lòng bàn chân cô, rồi giúp cô mang giày vào. Lộ Nghiên có chút không thích ứng với sự dịu dàng của anh liền hơi ngọ nguậy, nhưng cuối cùng vẫn chìm vào sự dịu dàng của anh. “Đúng là đồ thay đổi thất thường”, Lộ Nghiên nghĩ thầm, ánh mắt ngạc nhiên ban đầu cũng chuyển sang có chút tà ác.

“Anh nhìn cái gì?” Thấy Trần Mặc Đông nhìn chằm chằm mình, Lộ Nghiên khí thế bật ra câu này.

“Anh chỉ đang nghĩ ôm em cũng không nhẹ, mà sao em lại có thể mang cái dáng vẻ da bọc xương thế này.”

Tâm trí Lộ Nghiên quay lại buổi tối hôm trước.

“Không cần anh quản.”

“Anh chỉ đưa ra nghi vấn thôi, không có ý quấy rối suy nghĩ của em.”

“…”

Lộ Nghiên biết nếu tiếp tục nói mình sẽ chỉ thêm bực bội, rời đi vẫn tốt hơn cho sức khỏe và tinh thần.

Đời người tựa như một cái bàn trà, trên mặt bày bao nhiêu loại chén, đủ các kiểu dáng, kích thước to nhỏ.

Vì đi quá vội, nên ông trời không thương tình khiến Lộ Nghiên vấp ngã, hai đầu gối đập xuống nền đá gồ ghề trên đường, trong nháy mắt đau đớn, Lộ Nghiên kêu lên, ngay cả nửa quả táo đang ăn dở cũng bị văng ra cách đó hai mét.

Trần Mặc Đông ôm Lộ Nghiên vào phòng y tế của khách sạn, trên đùi Lộ Nghiên là áo vest của Trần Mặc Đông. Nền đất có mấy hòn đá sắc nhọn nên Lộ Nghiên bị thương không nhẹ, nhất là đầu gối bên phải, đau đến mức không thể gập lại. Cái gì Lộ Nghiên cũng kiềm chế được, nhưng lại không kìm được nước mắt. Dù rất đau nhưng Lộ Nghiên vẫn chịu được, tuy nhiên nhìn thấy Trần Mặc Đông, nước mắt cô cứ tự nhiên rơi xuống không ngừng.

Bác sĩ rửa vết thương cho Lộ Nghiên, bôi thuốc, băng bó, các bước rất thuần thục. Dù có một vết rách sâu, nhưng không đến nỗi phải khâu. Bác sĩ chỉ dặn Trần Mặc Đông đừng để cô dính nước, không được hoạt động mạnh, sau đó kê một ít thuốc uống kháng viêm và thuốc thoa ngoài da.

Lộ Nghiên vẫn rơi nước mắt, không hiểu vì cái gì mà cô không thể ngừng lại. Trần Mặc Đông dịu dàng lau nước mắt cho cô.

“Xem em sau này còn mặc váy ngắn như vậy nữa không. Đừng khóc nữa, đau vậy sao?”

“Người có cảm giác đau không phải là anh.” Lộ Nghiên trừng mắt nhìn anh, nước mắt vẫn tiếp tục rơi.

“Là bởi vì cậu nên mới khóc lóc dữ dội thế. Tiểu nha đầu này muốn cậu dỗ dành đấy mà, dỗ dành là ổn ngay, vết thương này một tuần nữa là sẽ khỏi thôi.” Phụ nữ ở tuổi trung niên luôn cảm thấy mình hiểu nhiều chuyện, có thể lập tức nhìn ra tâm tư người khác. Nhưng đó tuyệt đối chỉ là họ tự cho